Hàn Phỉ đột nhiên đứng lên, lùi về sau vài bước, thân thể vô thức bày ra tư thế phòng bị. Tần Triệt trước mặt giống như một người hoàn toàn xa lạ, rõ ràng vừa rồi, hắn còn quyết định thẳng thắn với nàng, thế mà hiện tại, lại thay đổi triệt để. "Xoảng." Xiềng xích trên tay hắn đột nhiên đứt thành từng đoạn, rơi xuống đất, giống như một mớ sắt vụn. Suốt một đoạn thời gian dài cho đến nay, sợi xích chỉ có tính chất tượng trưng này, lần đầu tiên đứt đoạn, điều này đồng nghĩa với việc, hắn đã không thể khóa được ma tính đang bạo loạn trong thân thể nữa. Ngay lúc Tần Triệt hai mắt đỏ ngầu muốn xông lên, Hàn Phỉ đã chuẩn bị cho cả tình huống xấu nhất xảy ra, ngay cả ngân châm cũng đã kẹp ở giữa ngón tay, thế nhưng sau một khắc, Tần Triệt nhắm mắt lại, cả người lập tức ngã xuống đất. Mà phía sau hắn, đã xuất hiện một bóng người khác. "May là tới kịp lúc, tên tiểu tử hỗn đản này, thế mà lại lớn mật như vậy!" Hàn Phỉ nhìn nam tử chưa từng gặp đang đứng ở phía sau Tần Triệt, còn lộ ra một nụ cười xem thường. Hàn Phỉ cẩn thận hỏi: "Ngươi là ai?" Nam nhân nghe thấy câu hỏi của Hàn Phỉ, chậm rãi ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt xăm xoi nhìn Hàn Phỉ, ánh mắt giống như muốn xuyên thấu nàng. "Nha, thì ra ngươi chính là Hàn Phỉ, đúng không?" Hàn Phỉ ngẩn ra, người này biết nàng? Không, không đúng, hắn, không phải người. Khí tức tỏa ra trên thân người đàn ông này căn bản cũng không phải của nhân loại, ám trầm giống như đêm đen vậy, đây, là ma. Gần như ngay lập tức, Hàn Phỉ liền khẳng định được điều này. "Ngươi biết ta." Đây là lời khẳng định chứ không phải câu hỏi. Nam nhân nhếch môi cười, nói: "Muốn không biết ngươi cũng rất khó." "Ngươi là ai?" "Dù gì cũng là lần đầu gặp mặt, ta đúng là nên tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Biên Dực." Biên Dực.. Hàn Phỉ yên lặng ghi nhớ cái tên này. "Thành thật mà nói, ta không muốn gặp ngươi chút nào." Hàn Phỉ trầm mặc một hồi. "Bởi vì ngươi là ma." "Ha ha, đúng, ta là Ma Vương, là tồn tại giống như hắn, thế nhưng hiện tại hắn đã không còn được tính là Ma Vương nữa rồi." "Ma Vương.." Biên Dực dùng mũi chân đá đá Tần Triệt đang hôn mê dưới đất, nói thầm: "Vẫn là cách của hắn có tác dụng, nếu không ta đã không thể ngăn được hắn, một Ma Vương nổi điên đã đủ để hủy diệt cả tòa thành này." Trong lòng Hàn Phỉ căng thẳng, cau mày nói: "Ngươi đừng đá hắn." Ở ngay trước mặt nàng, đá người của nàng, rất khó chịu đấy. Biên Dực nghe thấy Hàn Phỉ nói như vậy, ác liệt cười, lại dùng mũi chân đá đá Tần Triệt. "Ngươi!" "Đừng nóng giận, ta đây không phải đang giúp ngươi sao? Phải biết, nếu vừa rồi ta mà tới trễ một bước thì các ngươi liền xong rồi, đừng có hi vọng lúc hắn lâm vào trạng thái điên khùng có thể nhận ra ngươi là ai, hắn vẫn sẽ công kích ngươi như thường đấy." Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, hỏi: "Hắn đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?" Trạng hái này của Tần Triệt chẳng khác nào một quả bom, không biết đến lúc nào thì nổ tung. "Xảy ra chuyện gì á? Chẳng qua là hắn vi phạm cấm chế thôi." "Cấm chế?" "Cái tên này, chính là một kẻ không sợ chết, hắn nói cho ngươi biết chưa? Hắn vì muốn biến thành người, liền phong ấn ma thân của mình, chuyện này vốn cũng không có việc gì, nhiều lắm sau này liền trở thành nhân loại mà thôi, thế nhưng tên này vì cứu ngươi, ba lần bốn lượt vận dụng lực lượng của ma, thêm vào việc phong ấn vốn đã có chút bất ổn vì vậy liền trực tiếp bị phá tan." Thân thể Hàn Phỉ cứng ngắc, nàng căn bản không biết còn có những việc này! "Hiện tại hắn, người không ra người, ma chẳng ra ma, đáng thương biết bao nhiêu, không phải sao?" Hàn Phỉ muốn tới gần, thế nhưng Biên Dực lập tức mở miệng: "Đừng tới đây! Ngươi cứ đứng ở đấy đi!" Hàn Phỉ thực sự dừng bước lại. Biên Dực đỡ Tần Triệt lên, nói: "Ta muốn mang hắn đi." Đồng tử của Hàn Phỉ co rụt lại, nói: "Không! Không được!" Biên Dực nhíu mày: "Không được? Vì sao lại không được? Bây giờ hắn cũng không còn là người ngươi biết nữa." Hàn Phỉ siết chặt nắm tay, nói: "Hắn là do ta cứu, là ta dùng hơn nửa số máu của mình mới cứu được mạng hắn về, há lại có thể để ngươi dễ dàng mang đi!" Trong lòng Hàn Phỉ luôn có một thanh âm đang nói cho nàng biết, không thể để bọn họ đi, lần này đi, nàng sẽ không còn được gặp lại Tần Triệt nữa. Sắc mặt Biên Dực lập tức trở nên phức tạp, nói: "Hai người các ngươi đều bị điên sao?" "Nói chung, ngươi không thể mang hắn đi, giữa ta và hắn còn chuyện chưa giải quyết xong." Trong lúc bối rối, Hàn Phỉ chỉ có thể lấy ra một cái cớ như thế. "Chuyện gì?" "Hắn thay đổi ký ức của ta, hắn thiếu nợ ta, hắn nhất định phải lưu lại." Biên Dực chậm rãi xoay người, cũng không gấp gáp rời đi, một tay ung dung đỡ Tần Triệt đã hôn mê, vừa nói với Hàn Phỉ: "Chuyện kí ức ngươi bị thay đổi ta cũng biết, lúc trước ta đã nhắc nhở hắn, làm thế sẽ lưu lại tai họa ngầm, thế nhưng tiểu tử này không nghe, hiện tại thì hay rồi, tự làm tự chịu!" Biên Dực vừa nói vừa vô cùng ghét bỏ liếc mắt nhìn Tần Triệt. "Ngươi không biết thì ta cho ngươi biết, A Linh vì muốn biến thành thành tồn tại giống như ngươi, liền tự tẩy đi một thân độc, việc này ngươi biết chứ?" Hàn Phỉ gật đầu. "Rất tốt, thế nhưng ngươi không biết hắn suýt chút nữa đã chết rồi." Hàn Phỉ ngẩn ra. Từ sắc mặt của Hàn Phỉ, Biên Dực khẳng định tên khốn Hàn Linh này lại chơi cái trò giấu diếm, giấu đi tất cả thống khổ, chỉ lo làm cho người ta biết mà đau lòng đây. Gây ra nhiều phiền toái như vậy cho hắn, không làm chút gì chẳng phải là có lỗi với danh hiệu Ma vương Biên Dực hắn sao? Biên Dực lộ ra một nụ cười ác liệt, nói: "Đúng, lúc đó hắn suýt chút nữa đã chết, Ma Độc là ở trong máu, muốn thành người, thì phải thay máu, hắn thay toàn bộ máu ma độc trong người, suýt chút nữa đã bị rút khô, nếu không phải Ma Sư cường đại, cứu hắn trở về, thì hắn đã sớm chết rồi, thế nhưng như vậy cũng dẫn đến bộ dáng hiện tại này của hắn." Đột nhiên Biên Dực hô một tiếng: "Này, Hàn Phỉ, ngươi có biết lúc cái tên này vẫn còn là ma, hắn chính là Ma Vương mạnh nhất không?" "Mạnh nhất.." "Cũng gần là như thế đấy." Giọng nói của Biên Dực đột nhiên lạnh xuống, dáng vẻ hờ hững cũng biến mất, ngay cả ánh mắt nhìn Hàn Phỉ cũng mang theo sát ý, không còn bộ dáng cà lơ phất phơ trước đó nữa. Hàn Phỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, nàng biết rõ, giờ khắc này Biên Dực đã nảy sinh sát ý với nàng. "Nếu như A Linh không gặp ngươi, hắn sẽ là Ma Tộc thống lĩnh của chúng ta, ngươi không thể tưởng tượng được sức mạnh và thiên phú của hắn đâu. Thần nữ? Thần nữ thì tính là gì, ngươi cho rằng vì sao ngươi có thể đẩy lùi chúng ta? Chẳng qua là bởi vì Ma Tộc không có sự thống nhất, không có Ma Vương nào cường đại đến mức có thể khiến chúng ma phục tùng, A Linh vốn là ma vương thích hợp nhất lúc đó, bởi vì hắn mạnh nhất, hắn cường đại đến nỗi đủ để hiệu lệnh chúng ma." Giờ khắc này Biên Dực, giống như ác quỷ đến từ địa ngục, mỗi câu mỗi chữ của hắn đều mang theo phẫn nộ. "Ngay cả Ma Sư cũng từng nói, A Linh chính là tồn tại thích hợp nhất cho vị trí kia, không phải Ma Vương, mà là Ma Hoàng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]