Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nói: "Bình tĩnh lại rồi hãy nói."
Lưu Tam Pháo dừng lại, thở mấy hơi thở, miễn cưỡng sắp xếp lại câu chữ, nói: "Lão đại! Ngài nhanh tới xem một chút đi!"
Lưu Tam Pháo dẫn Hàn Phỉ vội vội vàng vàng chạy đi lệch sảnh, nơi đó đã sớm tụ tập mấy người. Sức mặt mỗi người đều trầm trọng, sau khi nhìn thấy Hàn Phỉ đến, lập tức lấy lại vẻ ung dung, bình tĩnh, giống như nhìn thấy người đáng tin cậy vậy.
Hàn Phỉ đi tới, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Hàn Phỉ vừa hỏi xong, đã nhìn thấy trên mặt bàn đặt một tờ giấy, phía trên tựa hồ còn có chữ viết. Hàn Phỉ cũng không đợi mọi người trả lời, đi tới, cầm lấy tờ giấy kia, nhìn kỹ nội dung phía trên. Sau khi xem xong, sắc mặt Hàn Phỉ cũng xanh biếc.
"Chuyện xảy ra khi nào?"
Hác lão bản đứng ra nói: "Sáng sớm hôm nay xuất hiện ở trên bàn, đây coi như là khiêu khích, đối phương có thể tự do ra vào nơi này."
Hàn Phỉ nắm chặt tờ giấy, trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
Lưu Tam Pháo là một người dễ kích động, lập tức nói: "Ta mặc kệ cái gì mà tiên nữ mới không tiên nữ, người này muốn tới, chắc chắn không có chuyện tốt lành gì! Chúng ta có thể từ chối!"
Đúng vậy, phong thư này chính là của Hàn Yên, không, nói chính xác hơn là dùng danh nghĩa tiên nữ gửi đến đây, trên đó viết, đến lúc đó tiên nữ sẽ tham gia hôn lễ của Hác lão bản cùng Khôi Nam.
Vào thời điểm mấu chốt, mà Hàn Yên lại muốn tới một tòa thành nhỏ hẻo lánh như Vũ Châu thành, nghĩ thế nào cũng không phải là một tin tức tốt, nhất là, hiện tại Hàn Yên lại mang danh tiên nữ, thủ hạ cùng dân chúng tín ngưỡng nhiều vô số, tại sao lại có hứng thú đến một chỗ như vậy? Nhất là, bọn họ đều biết tiên nữ kia là kẻ bịp bợm a!
Hác lão bản nhìn về phía Hàn Phỉ, Hàn Yên có thể nói là muội muội cùng cha khác mẹ với Hàn Phỉ, tuy cô em gái này cũng gần như đã chết, mà Hàn phủ kia cũng đã nằm ở một góc nào trong trí nhớ.
Cừu Thanh Thư mở miệng nói: "Người đến bất thiện, nhưng Vũ Châu thành chúng ta sao có thể không hoan nghênh khách tới chứ?"
Hác lão bản lắc đầu một cái, nói: "E là không được."
Lưu Tam Pháo không hiểu, lớn tiếng nói: "Đây là vì sao a? Nhà của chúng ta chẳng lẽ không thể không hoan nghênh khách nhân sao?"
Hác lão bản cười khổ, nếu như có thể, nàng đương nhiên không hy vọng hôn lễ của mình lại có một vị khách nhân như thế đến, thế nhưng có thể cự tuyệt sao? Không thể.
Lưu Tam Pháo buồn bực hỏi: "Tại sao lại không thể?"
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Dân chúng của nàng ta."
Tất cả mọi người sửng sốt, hiển nhiên không hiểu được ý tứ của nàng.
Hác lão bản kiên nhẫn giải thích nói: "Hàn Yên đến đây nhất định không chỉ có một mình, hiện ở sau lưng nàng ta có vô số quần chúng tín ngưỡng, nàng ta lợi hại hơn nhiều so với suy nghĩ của chúng ta, cũng càng thêm có thế lực, nếu như chúng ta tùy tiện cự tuyệt nàng ta ở ngoài cửa, e là những người tín ngưỡng nàngta sẽ náo ra chuyện lớn đấy."
Mọi người trầm mặc một hồi.
Tên mập chưa từ bỏ ý định hỏi: "Võ lực của chúng ta không đủ để ngăn chặn sao? Chúng ta không phải là đã đánh thắng rất nhiều người sao? Ngươi xem những thế lực xung quanh chúng ta đi, không phải cũng không thể làm gì chúng ta sao?"
Hàn Phỉ thở dài một hơi, nói: "Ngươi có thể cầm đạn pháo bắn địch nhân, nhưng không thể nhắm nòng pháo vào bách tính tay không tấc sắt được."
Lần này, tên mập cuối cùng cũng hiểu đây là ý gì. Phong thư đưa tới trước mặt bọn họ này đang thông báo cho họ biết, chứ không phải xin phép. Hàn Yên muốn tới, những quần chúng phía sau nàng ta sao lại không biết? E là đến lúc đó sẽ có rất nhiều quần chúng vọt tới bên này, nếu như bọn họ cự tuyệt Hàn Yên ngoài cửa, đối với những dân chúng kia mà nói, chẳng phải là đang xem thường tiên nữ đại nhân của họ sao? Những tín đồ cuồng nhiệt chắc chắn sẽ làm ra chuyện gì đó điên cuồng.
Thực lực và khả năng của Vũ Châu thành hoàn toàn có thể đối phó cùng uy hiếp địch nhân, nhưng như Hàn Phỉ nói, bọn họ không thể nào cầm vũ khí để thương tổn bần dân bách tính được. Hàn Phỉ rất thân thiết với thủ hạ của mình, cũng không phải hạng người gϊếŧ người bừa bãi, trong số người thân của họ còn có rất nhiều bần dân bách tính, bọn họ không xuống tay được, vì thế không thể cự tuyệt đám người Hàn Yên ở ngoài cửa, thậm chí còn phải nghênh tiếp thật tốt mới được.
Người của Vũ Châu thành đã rất lâu chưa nếm qua cảm giác bất đắc dĩ như thế, bọn họ đắc ý quá lâu, hiện tại đụng phải một tôn phật như Hàn Yên, lại phải nếm trải quả đắng đã lâu chưa gặp lại a.
Thấy vậy, Hàn Phỉ hơi có chút an ủi, thành công cùng tiến bộ của Vũ Châu thành nàng đều nhìn thấy, mọi người bắt tay xây dựng kiến thiết tất nhiên là cũng cảm thấy kiêu ngạo, thêm vào chưa bao giờ bị bại trận, hiện tại rất nhiều người đã có chút kiêu ngạo quá mức. Lúc này Hàn Yên đến, ngược lại là để mọi người cảm nhận được cảm giác nguy hiểm đã lâu không thấy, có chỗ cảnh giác, cũng coi như là một thu hoạch ngoài ý muốn đi.
Có điều Hàn Yên đến, Hàn Phỉ lại cảm nhận được một vài thứ không đúng. Tỷ như, tổng hệ thống Chúc Tất. Hắn vắng lặng lâu như vậy, rốt cục có động tĩnh rồi sao?
Trong lòng Hàn Phỉ dâng lên một vệt bất an, nhưng lại cưỡng chế đè xuống, dưới tình hình này, chỉ có thể binh đến tướng chắn, nước đến đất ngăn.
Bởi vì biết được tin tức Hàn Yên muốn đến đây, vì thế toàn bộ Vũ Châu thành rơi vào một loại không khí căng thẳng quỷ dị, nhất là Hác lão bản, làm nàng dâu mới gả, nàng không một chút nào hi vọng hôn lễ của mình xảy ra vấn đề gì, thế nhưng lại một mực không thể tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn này, nàng chỉ có thể làm tốt mọi biện pháp có thể mà thôi.
Làm phu quân của Hác lão bản, Khôi Nam sao lại không biết nàng lo lắng điều gì, trong lòng càng đau Hác lão bản, nếu không phải lấy đại cục làm trọng, nữ nhân nào sẽ chịu ăn vị đắng như vậy? Trong một đoạn thời gian, Khôi Nam lại càng ôn như săn sóc Hác lão bản, khiến Hác lão bản phải kinh ngạc một quãng thời gian.
Hàn Phỉ đem hết thảy đều nhìn trong mắt, nàng lại lần nữa đi tìm Tần Triệt, chỉ là lần này, không có Tiếu Tiếu, chỉ có hai người bọn họ. Tần Triệt tựa hồ có hơi bất ngờ Hàn Phỉ lại xuất hiện vào lúc này.
Hàn Phỉ hé miệng, nói: "Chúc Tất muốn hành động."
Khi Tần Triệt nghe thấy cái tên này, sắc mặt luôn bình tĩnh hơi rung động một hồi.
Hàn Phỉ nhạy cảm bắt lấy vẻ dị thường của hắn, nói: "Ngươi biết hắn là ai, đúng không?"
Tần Triệt không đáp.
Hàn Phỉ cũng mặc kệ hắn trầm mặc, giống như đã quen với dáng vẻ này của hắn, nàng tiếp tục nói: "Ngàn năm trước, Chúc Tất muốn gϊếŧ ta, mạt sát ta khỏi cuộc đời, thế nhưng hắn thất bại, ta đã một lần nữa sống lại."
Ngữ khí của Hàn Phỉ vô cùng bình tĩnh, giống như đang kể một câu chuyện chẳng liên quan tới mình vậy, nhưng ánh mắt Tần Triệt càng ngày càng nghiêm túc.
"Ngươi không phải vẫn luôn muốn biết sao? Biết rõ ta từ đâu tới đây, tại sao lại tới, cùng với, ta hiện tại phải làm gì."
Dứt lời, ánh mắt Hàn Phỉ dần trở nên nghiêm túc, nàng nhìn Tần Triệt chăm chú, ánh mắt trong suốt, giống như vừa hạ một quyết định nào đó. Nàng đã quyết định, không giấu giếm gì nữa. Nếu như ẩn giấu chính là vẫn đề lớn nhất giữa bọn họ, vậy cách duy nhất để giải quyết, chính là thẳng thắn với nhau.
Tần Triệt tựa hồ đoán được Hàn Phỉ muốn nói gì, tay hắn động động, xiềng xích trên cổ tay phát ra từng tiếng loảng xoảng như nói hộ lòng hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.