"Tần Triệt, ngươi còn nhớ không? Có lần, ta đã từng nói với ngươi một câu."
Tần Triệt chậm rãi ngẩng đầu lên, muốn tránh khỏi tầm mắt của Hàn Phỉ, lại không tự chủ được mà bị đôi mắt của nàng hấp dẫn. Trong lúc nhất thời, bốn mắt nhìn nhau.
Tần Triệt khàn giọng nói: "Ta nhớ."
"Ừm, thế nhưng ngươi có tin không?"
Tần Triệt không đáp.
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Ngươi vẫn hoài nghi đúng không? Bởi vì thật sự là quá khó tin."
Hàn Phỉ vừa nói, vừa tìm một chỗ ngồi xuống, ánh mắt nhìn về phía trời cao, giọng nói mang đầy vẻ hoài niệm. Đây là lần đầu tiên từ khi hai người họ gặp nhau, Hàn Phỉ mới có thẻ tâm bình khí hòa nói chuyện cùng Tần Triệt. Còn nói ra những lời, làm cho người ta khổ sở đến thế.
"Ngươi biết không? Thế giới vốn có của ta, hoàn toàn khác với nơi này."
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói tiếp: "Ở thế giới kia, người có thể bay lên trời, thậm chí còn có thể bay ra ngoài Vũ Trụ, ngươi biết ngoài vũ trụ là như thế nào không? Đó là tồn tại bên ngoài bầu trời xanh kia, là một nơi khác, còn có thể nhìn thấy mặt trăng hoàn chỉnh, kỳ thực mặt trăng không phải khuyết như thế, nó là một trái bóng khổng lồ, là một tinh cầu, ở thế giới đó, con người còn có hô hấp trong nước, có thể lặn xuống biển lớn cũng không bị chết chìm."
Hàn Phỉ nói liên miên không dứt, nội dung không liền mạch, giống như nghĩ tới cái gì liền nói cái đó, thế nhưng Tần Triệt lại nghe rất nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919643/chuong-785.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.