Chương trước
Chương sau
Dù cho hắn là đầu gỗ cũng biết những người đàn ông kia đều không có ý tốt! Vì thế nếu muốn thành thân, muốn cử hành hôn lễ, vậy thì phải làm thật lớn! Làm cho tất cả mọi người cũng biết, Hác Mỹ là thê tử của hắn!
Hàn Phỉ đối với mong muốn này của hắn cũng không phải phản đối, hai người đều là bằng hữu vô cùng thân thiết với nàng, vì vậy Hàn Phỉ không muốn bạc đãi họ dù chỉ một chút. Nếu đã quyết định làm lớn, vậy thì phải bắt tay vào làm ngay.
Hác gia không thiếu tiền, có thể tưởng tượng được hôn lễ này sẽ thịnh đại đến cỡ nào. Chỉ bằng những yêu cầu về áo cưới của Hác lão bản đã cần tới mười tú nương có tay nghề vô cùng tốt suốt đêm khởi công. Mà rất nhanh, Vũ Châu cửa thành cũng dám một tờ bố cáo. Vì để ăn mừng hôn lễ của Hác lão bản cùng Khôi Nam, toàn bộ Vũ Châu thành sẽ cử hành yến hội lớn, tất cả khách mời đến đây đều có thể thỏa thích ăn uống, ai đến cũng không cự tuyệt.
Một bố cáo như thế lập tức khiến các thế lực đang rình mò Vũ Châu thành khiếp sợ. Trước đây bọn họ muốn sắp xếp một người thám tử vào thành cũng vô cùng khó khăn, bây giờ lại có thể dễ như ăn bánh tiến vào thành? Lập tức thế lực khắp nơi đều liều mạng điều động nhân mã, chuẩn bị vào thành.
Vũ Châu thành dám tuyên bố bố cáo như vậy, tất nhiên là đã có chuẩn bị kĩ lưỡng, tất cả quân đội đều được điều động, ngoại trừ vi trí muốn dùng đêr tổ chức diễn kịch ra, các vị trí trọng yếu còn lại đều có trọng binh canh gác, số lượng pháo máy cũng trực tiếp tăng nhanh, nhìn từ xa trông giống như từng con mắt của tử thần vậy, khiến cho người ta nhìn vào cũng không dám lỗ mãng.
Vì cử hành yến hội, các đầu bếp Vũ Châu thành đã sử dụng tất cả vốn liếng, liên lụy Hàn Phỉ cũng ăn đến phát mập, rốt cục không còn gầy như nữ quỷ giống trước đó vài ngày nữa. Hàn Phỉ nhìn mọi người bận rộn, cảm thấy mình thật sự quá nhàn, liền cải trang, thay trang phục một hồi, giao Tiếu Tiếu cho Dần Phỉ đại sư, còn bản thân vi phục xuất tuần xem sao.
Nói đến mới thấy, nàng cũng chưa từng đi thăm thú tử tế Vũ Châu thành lần nào. Hiện tại Vũ Châu thành đã sớm không còn dáng vẻ hoang vu như trước khi nàng rời đi nữa, mọi người đều đang nỗ lực, mỗi một con đường đi cũng đều được tân trang, khắp nơi đều là tràn ngập không khí rộn ràng, thương nghiệp phồn vinh, các đại phu y thuật cao siêu cũng yêu thích ở đây định cư, từng y quán đều được mở ra.
Lúc Hàn Phỉ đi ở trên đường, nhìn nụ cười trên mặt mọi người, trong lòng cũng tràn ngập cảm giác ấm áp. Dù cho bên ngoài, khí thế có hung hăng càn quấy cỡ nào, có nguy hiểm bao nhiêu, nhưng ở chỗ này, bọn họ còn có thể lộ ra nụ cười rực rỡ như thế, Vũ Châu thành càng ngày càng giống một ngôi nhà bình yên hơn.
Chỉ là trong lúc đi dạo, Hàn Phỉ nhìn thấy một bóng người kỳ quái, tư thế đi của người kia tựa hồ có chút khập khễnh, cũng không lưu loát, nếu chỉ có thế thì Hàn Phỉ cũng sẽ không chú ý, đáng chú ý hơn là trên cổ tay người này còn có một ấn kí có hình chữ V. Ngàn năm trước Hàn Phỉ đã từng nhìn thấy ấn kí này. Đây không phải là một ấn kí tốt.
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, không tự chủ được mà theo sau người kia. Chỉ là lúc rẽ vào chỗ ngoặt, người đó đã biến mất.
Hàn Phỉ đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Các hạ còn không ra sao?"
"Sao ngươi lại phát hiện ra ta?" Thanh âm từ phía sau truyền đến.
Hàn Phỉ xoay người, hơi kinh ngạc phát hiện, đó là một nam nhân rất trẻ tuổi, ngũ quan thâm thúy, có chút không giống người nơi này, nói đúng hơn.. là có chút giống một người nàng đã từng gặp qua, Vu Âm Vũ. Ngây lập tức Hàn Phỉ liền đoán được, người này, cũng đến từ tái ngoại.
Ánh mắt Hàn Phỉ trở nên lạnh lẽo, người của tái ngoại đi tới Vũ Châu thành là muốn làm gì?
"Ngươi vẫn chưa trả lời ta." Nam nhân hỏi lại.
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Ngươi tiến vào Vũ Châu thành có mục đích gì?"
Trong ánh mắt nam nhân lóe lên một tia quái dị, nói: "Không liên quan tới ngươi."
"Các hạ tốt nhất là nên rời đi, nơi này không phải là chỗ người tái ngoại các ngươi có thể nhúng tay."
Ấn tượng của Hàn Phỉ đối với Vu Âm Vũ không được tốt lắm, vì thế đối với người tái ngoại cũng không có hảo cảm, trong giọng nói dĩ nhiên có chút cứng ngắc.
Nam nhân kinh ngạc, hỏi: "Sao ngươi biết ta là người tái ngoại?"
Hàn Phỉ nhíu mày: "Lớn lên như vậy còn muốn người khác không biết?"
Nam nhân: "..."
Hắn là có năm cánh tay hay sáu cái chân a?
"Nếu ta không rời đi, thì ngươi định làm như thế nào?"
"Ngươi sẽ không muốn biết đâu."
Nam nhân đón đến, ngữ khí đột nhiên trở nên dễ chịu hơn, nói: "Ta cho rằng, Vũ Châu thành đều vô cùng hoan nghênh mọi người."
"Đấy là ngươi cho rằng thôi."
"Ngươi là ai?"
Hàn Phỉ cũng không trả lời: "Rời khỏi nơi này."
Hôn lễ của Hác lão bản cùng Khôi Nam đã tới gần, Hàn Phỉ không muốn xảy ra bất kỳ bất ngờ nào.
Nam nhân thay đổi sắc mặt, nói: "Ngươi không muốn báo cho ta biết danh tính, ngay cả bộ mặt thật sự cũng không muốn lộ ra, đúng là vô cùng thần bí."
Nam nhân chỉ dĩ nhiên biết Hàn Phỉ đã cải trang, nàng thoáng che giấu đi dung mạo thật sự của mình. Sắc mặt Hàn Phỉ vẫn chưa biến đổi, ý tứ trục khách trong giọng nói của nàng cũng hết sức rõ ràng.
Nam nhân thấy dáng vẻ giấy dầu không thấm muối của hàn Phỉ, sắc mặt cũng dần lạnh xuống, ngũ quan vốn tràn ngập tà tính càng tràn ngập sát khí. Một giây sau, thân hình nam nhân lóe lên, dùng tốc độ vô cùng không phù hợp với dáng vẻ cao lớn của hắn, vọt thẳng tới chỗ Hàn Phỉ.
Ánh mắt Hàn Phỉ lạnh lẽo, cầm trong tay một nắm thuốc bột, trong nháy mắt liền tung ra đầy trời. Đồng tử của nam nhân co rụt lại, chóp mũi ngửi thấy mùi thuốc, sắc mặt thay đổi, vội vội vàng vàng lui về phía sau một chút, nói: "Ngươi thế mà lại dùng độc?"
Hiện tại thân thể Hàn Phỉ còn chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên thân thủ của nàng căn bản không thể so được với trước kia, nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc có thể dễ dàng ức hiếp nàng, trong giai đoạn dưỡng thương, nàng cũng đã cân nhắc rất kĩ về phương diện độc dược này, hiện tại trên người nàng không thiếu nhất chính là các loại độc dược.
"Rời khỏi nơi này!" Hàn Phỉ lặp lại một lần nữa.
Lần này ánh mắt của nam nhân không còn mang theo vẻ xem thường nhìn Hàn Phỉ nữa. Người tái ngoại cũng có sở trường dùng độc, thế nhưng những độc chất của họ đều không lợi hại như của nữ nhân này, chỉ hít vào một chút, hắn đã lập tức phán đoán được. Nữ nhân này không dễ trêu.
Nam nhân đột nhiên cười lên, nói: "Được, ta đáp ứng ngươi, ta sẽ rời đi, thế nhưng ngươi phải nói cho ta biết tên ngươi."
Hàn Phỉ không đáp.
Nam nhân phối hợp nói: "Ta tên là Bạc Thân, Độ Bạc Thân, có cơ hội, chúng ta sẽ gặp lại."
Dứt lời, nam nhân nhảy lên mấy cái liền rời khỏi tầm mắt Hàn Phỉ.
Sắc mặt Hàn Phỉ trầm xuống, vội vàng trở lại phủ, nàng không ngờ thế lực tái ngoại đánh chủ ý lên Vũ Châu thành, đây chính là chuyện cực kì không ổn a! Đối với họ mà nói, tái ngoại thật sự là một nơi quá thần bí, không thể khinh địch.
Hàn Phỉ vừa hồi phủ, liền nhìn thấy Lưu Tam Pháo, bởi vì những ngày qua thức ăn càng ngày càng tốt, tên kia lại mập một vòng, nhìn từ xa chẳng khác nào một cái bánh bao khổng lồ vậy.
Lưu Tam Pháo vừa nhìn thấy Hàn Phỉ, liền sốt ruột chạy tới, vừa chạy vừa nói.
"Không hay rồi, không hay rồi! Lão đại, việc lớn không tốt rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.