Vào thời gian Hàn Phỉ dưỡng thương, cơ bản đều là Hác lão bản chăm sóc Tiếu Tiếu, dù sao Tiếu Tiếu vẫn là một bé gái, Dần Phỉ đại sư có một số việc phải tránh hiềm nghi.
Tiếu Tiếu ở trong lòng Hác lão bản cũng tương đối dễ chịu, cũng rất phối hợp nhếch miệng cười với Hác lão bản. Hác lão bản cảm thấy lòng mềm nhũn, lại hôn bé con thêm mấy cái mới chịu được.
Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, con gái mình có thể được mọi người yêu thích như thế, thân là mẹ nàng tất nhiên là cao hứng.
"Khổ cực cho ngươi, thật sự.."
Hàn Phỉ còn chưa nói hết, Hác lão bản đã lên tiếng ngắt lời nàng.
"Sau này đừng nói mấy lời này nữa, ta không thích nghe đâu."
"Hàn Phỉ, ta chỉ là đang thay ngươi quản lý Vũ Châu thành, thế nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi mới là tín ngưỡng của họ, cũng là tín ngưỡng của ta, chắc ngươi không biết, vào lúc ngươi cứu ta, trả lại cho ta cuộc sống như hiện tại, ta đã coi ngươi như người thân của ta."
"Ngươi.."
"Vì thế, đừng nói những câu nói kia được không? Ta sẽ cảm thấy ngươi đang làm nhục ta."
Rốt cục, Hác lão bản cũng ngẩng đầu lên, lần đầu tiên dùng thái độ nghiêm túc nhìn Hàn Phỉ.
"Hàn Phỉ, ngươi là thành chủ, là người kiến lập gia viên mới của chúng ta, cũng chính là vua của chúng ta, tuy ta không phải là thủ hạ của ngươi, cũng chưa từng tuỳ tùng ngươi chinh chiến, thế nhưng tin tưởng ta, ta sẽ là người bạn tốt nhất của ngươi, là bằng hữu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919640/chuong-782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.