Chương trước
Chương sau
Khôi Nam cũng hơi khẩn trương, chỉ lo Tiểu Oa Nhi làm ra chuyện gì. Dù sao, không cần chứng cứ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy đứa bé này liền có thể khẳng định, đây nhất định là hài tử của bệ hạ! Thật sự là rất giống bệ hạ năm đó! Còn có cảm giác huyết mạch tương liên tương tự năm ấy nữa. Có điều, Khôi Nam còn không biết.. Bệ hạ sinh đứa bé này từ lức nào?
Bàn tay nhỏ vô cùng mềm mại đột nhiên nắm lấy cánh tay Khôi Nam, dọa hắn giật mình, lập tức đối diện với ánh mắt nho nhỏ, rõ ràng hắn nhìn thấy trong đôi mắt ấy một loại tâm tình.. nhìn thấy đồ chơi a.
Gặp ma rồi, sao hắn có thể nhìn hiểu ý tứ của tiểu hài chứ! Còn nữa, tại sao hắn lại là đồ chơi rồi?
Khôi Nam còn chưa hiểu rõ điểm này, đứa bé trong tay đã lấy một loại tốc độ không thể tin được, leo dọc theo cánh tay Khôi Nam, trực tiếp dùng hai cánh tay nhỏ mũm mĩm những thịt ôm lấy hai bên má Khôi Nam, chà xát đến nỗi gương mặt anh tuấn của Khôi Nam phải biến hình.
"Y a y a." Tiểu Oa Nhi còn hài lòng hoa chân múa tay, tựa hồ là tìm ra một chuyện vô cùng thú vị.
Khôi Nam lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, cũng không để ý chút nào, mặc cho Tiếu Tiếu tiếp tục đùa cợt, trong đôi mắt còn mang theo vẻ cưng chiều nhàn nhạt. Đối với Khôi Nam mà nói, đứa bé này chính là hài tử của bệ hạ, là công chúa nhỏ của chín quân bọn hắn, để bọn hắn cưng chiều, những động tác này tự nhiên cũng có thể khoan dung. Bằng không đường đường là tướng lĩnh Khôi Chính Quân, há lại có thể tùy tùy tiện tiện để cho một đứa trẻ coi thành đồ chơi như thế!
Đáng mừng là công chúa nhỏ chơi một hồi liền mệt, buông tay ra, tự động tìm một vị trí thoải mái trong lồng ngực Khôi Nam, đánh ngáp một cái, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Tiếu Tiếu dễ dãi như thế làm trái tim Dần Phỉ đại sư cũng đau đớn một hồi, ông vốn cho là Tiểu Oa Nhi này chỉ thân thiết với mình ông mà thôi, không ngờ nhóc con lại thích tên khô lâu kia như thế, trong lòng Dần Phỉ đại sư đã có chút ghen ghét rồi đấy.
Bởi vì sắc mặt Dần Phỉ đại sư biểu hiện tâm tình rất rõ ràng, vì thế Khôi Nam không thể không mở miệng hỏi: "Ngài là ai?"
Người có thể khiến bệ hạ yên tâm ủy thác tiểu công chúa như vậy, Khôi Nam tất nhiên cũng rất tín nhiệm, cho nên không hề có chút địch ý nào với Dần Phỉ đại sư, thậm chí ngữ khí cùng thái độ cũng mang theo vẻ cung kính.
"Hừ, hiện tại mới nhớ tới việc hỏi tục danh của ta sao?" Bởi vì trong lòng Dần Phỉ đại sư đang có chút khó chịu, vì thế liền nổi hứng muốn làm khó dễ Khôi Nam, có điều cũng chỉ là ở trong lời nói thôi, điều này khiến Khôi Nam cảm thấy ông lão này đúng là một Lão Ngoan Đồng. "Xin lỗi, là lỗi của ta."
Dần Phỉ đại sư rên một tiếng, còn muốn tự cao tự đại, Nguyên Bảo đã vội vã bay đến, nói: "Đại sư, thời gian không kịp."
Dần Phỉ đại sư cả kinh, phục hồi tinh thần lại, hiện tại cũng không phải là lúc tự cao tự đại, Hàn Phỉ mất tích lâu như vậy, tìm được nàng mới là quan trọng a!
Ngay sau đó, Dần Phỉ đại sư nhanh chóng nói: "Ta tên là Dần Phỉ, xem như là ân nhân cứu mạng của Phỉ nha đầu, ba ngày trước Phỉ nha đầu nói muốn đi nơi nào đó một chuyến, để lại hài tử ở chỗ này, dặn chúng ta ở đây chờ nàng trở lại, ta muốn ngăn cản nàng, nhưng vô dụng, nàng cố ý muốn đi, hiện tại đã qua 3 ngày, một chút tin tức cũng không có, ngươi không phải là chín quân sao, ngươi nhanh phái người đi tìm nàng đi!"
Khôi Nam vừa nghe, sắc mặt cũng thay đổi, 3 ngày thời gian đủ để phát sinh rất nhiều chuyện a. Hắn vẫn đến muộn! Ba ngày, cũng không biết bệ hạ đã xảy ra chuyện gì!
Trong lòng Khôi Nam vô cùng khẩn trương, nói: "Vậy đứa bé này xin giao lại cho ngài, ta lập tức đi tìm bệ hạ!"
Dứt lời, Khôi Nam đặt tiểu công chúa vào lòng Dần Phỉ đại sư, liền muốn lên đường đi tìm, thế nhưng lại bị một bàn tay nhỏ xíu níu lấy, Khôi Nam lập tức ngừng bước chân. Thì ra, là móng vuốt nhỏ mũm mĩm của Tiếu Tiếu đang túm lấy áo choàng của hắn, giống như không muốn cho hắn đi.
Khôi Nam có chút dở khóc dở cười, nói: "Đứa nhỏ này."
Dần Phỉ đại sư cũng cảm thấy bé con này cũng quá dễ dàng dính người a, thế mà lại thân thiết với một ngươi vừa mới gặp mặt như thế, thật sự là.. chua xót.. Dần Phỉ đại sư cảm giác mình vô cùng đáng thương.
Khôi Nam cẩn thận từng li từng tí một kéo lại y phục của mình, nói: "Xin nhờ ngài, ta sẽ lưu lại mấy người ở đây bảo hộ mọi người."
Dần Phỉ đại sư kinh ngạc, nói: "Ngươi còn có người khác?"
Khôi Nam cười, không trực tiếp trả lời vấn đề này, nói: "Ta đi đây."
Dần Phỉ đại sư vội vã gọi: "Chờ chút! Ngươi biết Phỉ nha đầu đi đâu sao?"
Khôi Nam suy tư một hồi, nói: "Ta biết đại khái."
"Vậy sao? Nơi nào?"
Ánh mắt Khôi Nam hơi biến đổi, nói: "Chỗ gần nơi này, chỉ có.. rừng rậm Vô tận, bệ hạ đích thị là đi vào nơi đó."
Dù sao chỗ đó, đối với họ mà nói là một nơi vô cùng trọng yếu. Bệ hạ.. nhất định ở nơi đó, chỉ là tại sao vẫn không trở lại?
Khôi Nam thu hồi tâm tư, hiện tại đã không có thời gian suy nghĩ chuyện này, vẫn nên mau chóng tìm kiếm thì hơn.
Dần Phỉ đại sư giống như đột nhiên nhớ ra gì đó, vội vàng nói: "Đúng rồi, đúng rồi, ta còn hỏi thăm được một chuyện, không biết có hữu dụng không, nhưng vẫn nói cho ngươi biết!"
Giờ khắc này, dù Khôi Nam đã rất vội, thế nhưng vì câu nói "ta là ân nhân cứu mạng của Phỉ nha đầu" kia, Khôi Nam ngay lập tức dừng bước, chăm chú lắng nghe.
Dần Phỉ đại sư có chút vui mừng, đã rất lâu rồi ông không nhìn thấy một hậu bối lễ phép như thế, đương nhiên, lúc này Dần Phỉ đại sư cũng không biết Khôi Nam đã sống hơn một ngàn năm a, sau này khi ông biết được thì hối hận đến đấm ngực giậm chân, đây chính là hành vi đang bị giảm thọ a!
"Ta nghe nói, thời gian này rừng rậm Vô Tận rất náo nhiệt, trong thành có rất nhiều võ giả cùng hiệp khách đều chạy tới rừng rậm Vô Tận, dường như là muốn lùng bắt thứ gọi là Tinh Linh gì đó, một khi bắt được vật kia, sẽ nhận được số tiền thưởng rất lớn, vì thế hấp dẫn được không ít người."
Trong lòng Khôi Nam kinh ngạc một hồi, Tinh linh? Từ khi nào thì rừng rậm Vô Tận có Tinh Linh thế? Không, chờ chút! Nếu nói đúng ra thì, thật sự là có.. Đó chính là.. Thụ Nhân Vô Tận. Trong lòng Khôi Nam lập tức dâng lên cảm giác bất an.
Dần Phỉ đại sư không nhận ra sắc mặt hắn thay đổi, tiếp tục nói: "Trước đây, đã có nhóm người từng tiến hành một lần lùng bắt trên diện rộng, thiêu hủy đi nửa cánh rừng rồi. Hiện tại bên kia rất nguy hiểm, lúc ngươi đi vào nhất định phải chú ý một chút!"
Dần Phỉ đại sư có chút bất an dặn dò, cuối cùng lại bổ sung một câu.
"Trước đây ta đã tính cho Phỉ nha đầu một quẻ, mấy ngày nay nàng sẽ có một đại kiếp, theo quẻ tính, tựa hồ chính là khoảng thời gian này, ta thật sự không yên lòng, trước khi ngươi tới ta đã định đi tìm nàng, thế nhưng Tiếu Tiếu còn quá nhỏ, có nhiều bất tiện, lần hành động này, chỉ có thể giao cho ngươi, nhất định phải đem Phỉ nha đầu về a!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.