Chương trước
Chương sau
Dần Phỉ đại sư có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần thứ 108 ông nhìn về phía đó rồi, nhiều đến nỗi khiến cho một hồn ma như Nguyên Bảo cũng cảm thấy nôn nóng theo.
Dần Phỉ đại sư thở dài, nói: "Hàn Phỉ không biết đã đi nơi nào, sao đến bây giờ vẫn chưa trở lại a! Đây đã là ngày thứ 3 rồi!"
Không thể trách Dần Phỉ đại sư lo lắng như vậy, ông vốn không đồng ý Hàn Phỉ một mình ra đi, hiện tại không có chút tin tức, làm sao có thể an tâm đây!
Nguyên Bảo luôn trầm mặc ít nói, lúc này cũng rất hiếm có mở miệng.
"Ta đi tìm nàng ấy."
Dần Phỉ đại sư nghiêng đầu sang, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn đi tìm Phỉ nha đầu?"
Nguyên Bảo gật đầu.
Dần Phỉ đại sư lại lắc đầu một cái, nói: "Không, không được, bây giờ ngươi cũng chỉ là một quỷ hồn nho nhỏ, chạy khắp nơi e là sẽ bị người ta thu thập mất! Ta mang ngươi ra ngoài cũng không phải là muốn ngươi hồn phi phách tán a!"
Trên gương mặt chất phác của Nguyên Bảo nhiều thêm một tia cảm động, nhưng hắn vẫn kiên trì nói: "Nhưng nhất định phải có người đi tìm, bằng không e là có hối hận cũng không kịp."
Dần Phỉ đại sư ngẩn ra, hắn nói như vậy, cũng có đạo lý, Hàn Phỉ vẫn luôn bặt vô âm tín, nếu thật xảy ra chuyện gì khó giải quyết, không kịp cứu người, thì bọn họ có hối hận cũng không kịp! Nhưng mà..
"Để ta đi tìm đi!" Dần Phỉ đại sư nói.
Nguyên Bảo cũng không tán thành, tầm mắt nhìn về phía giường gỗ, nơi đó còn có một bóng người nho nhỏ đang nằm, đang say ngủ, chính là Tiếu Tiếu! Đứa nhỏ ở độ tuổi này, thèm ngủ cũng không kỳ quái, một ngày chủ yếu là thời gian Tiếu Tiếu ngủ, cũng không cần ăn ăn uống uống, nhóc con này căn bản cũng không phải là trẻ con bình thường, nó vốn là Ma Tử, hoàn toàn khác với trẻ con thông thường về bản chất, tất nhiên không thể dùng tư duy bình thường để đi suy nghĩ về tất cả những dị thường trên người Tiếu Tiếu được. Chỉ là.. Đứa bé còn nhỏ như vậy cũng không thể rời khỏi mẫu thân quá lâu. Đồng thời, vì còn quá nhỏ, bên người con bé cũng không thể không có ai chăm nom.
Dần Phỉ đại sư có tự cao tự đại thế nào, cũng không dám nói mang theo một đứa bé sẽ hoàn toàn không có nguy hiểm, dù sao ông không thể đánh cược, cũng không thể mất đi nổi.
"Ngài không thể rời đi." Nguyên Bảo giải quyết dứt khoát nói.
Dần Phỉ đại sư cảm giác tóc trên đầu cũng sắp rụng sạch rồi, rơi vào tình cảnh tiến thối lưỡng nan, không biết nên làm như thế nào cho đúng.
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Nguyên Bảo cùng Dần Phỉ đại sư đều nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Tiếng gõ cửa vẫn đều đang vang lên, tựa hồ người đứng ngoài cửa rất kiên trì.
Sắc mặt Dần Phỉ đại sư lập tức liền cảnh giác lên, hô một tiếng: "Ai vậy?"
Tiếng gõ cửa dừng một chút, rồi một giọng nói trầm ổn của nam nhân truyền đến: "Tìm người."
Dần Phỉ đại sư càng thêm kinh ngạc, nhưng vẫn không ra mở cửa, mà bày ra tư thế phòng bị, nói: "Nơi này không có người ngươi muốn tìm, ngươi nên rời đi đi."
Ngoài cửa trầm mặc rất lâu, đến mức Dàn Phỉ đại sư cho rằng đối phương đã rời đi, nhưng ông cũng không dễ gạt như vậy.
Một lúc lâu sau, ngoài cửa lại vang lên giọng nói: "Đắc tội."
Dần Phỉ đại sư trừng mắt lên, còn chưa kịp ngăn cản, chỉ nghe thấy cửa bị đá văng, đông một tiếng, gọn gàng nhanh chóng. Một nam nhân với khuôn mặt anh tuấn, khoác một cái áo choàng rộng xuất hiện trong phòng, lúc Dần Phỉ đại sư nhìn thấy nam nhân kia, trong lòng liền hồi hộp một tiếng.
"Khí tức Tử linh thật mạnh mẽ!"
Dần Phỉ đại sư vô thức lấy ra gia sản, nhắm ngay nam nhân kia, thế nhưng trong lòng một chút nắm chắc cũng không có, từ trước tới nay ông chưa từng gặp qua một Tử linh nào cường đại như vậy, thậm chí còn có thể làm ông cũng phải nảy sinh cảm giác sợ hãi, người đàn ông trước mặt này, đến cùng là ai?
Nam nhân sau khi vào phòng, ánh mắt chỉ thoáng dừng trên người Dần Phỉ đại sư liền dời đi, hắn nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn về phía giường gỗ. Trên giường còn có một đứa bé, chính là Tiếu Tiểu đang bẹp bẹp cái miệng nhỏ, ngủ rất say, không chút cảm giác được trong phòng vừa bị ngoại nhân xông vào.
Trước mắt Dần Phỉ đại sư lóe lên, đã nhìn thấy nam nhân kia biến mất, ông thầm nghĩ trong lòng không hay! Vội vã xông tới bên giường, nhưng vẫn trễ, chỉ thấy Tiếu Tiếu đã bị nam nhân kia ôm trong lồng ngực.
Dần Phỉ đại sư lập tức liền nổ tung, hô to: "Thả đứa bé trong tay ngươi xuống! Bằng không đừng trách ta không khách khí!"
Nam nhân không hề trả lời, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tiếu Tiếu, giống như đang ngắm nhìn trân bảo vậy. Dần Phỉ đại sư chỉ lo Tử Linh xa lạ này sẽ làm gì đó với bé con, sốt ruột tới nỗi trái tim đều sắp nhảy ra khỏi họng.
"Thả con bé ra! Nếu không lão phu dù có liều mạng cũng phải gϊếŧ ngươi!"
Ngay lúc Dần Phỉ đại sư dự định động thủ, nam nhân mở miệng, thanh âm tựa hồ có hơi run rẩy.
"Mẹ của đứa bé này, ở nơi nào?"
Dần Phỉ đại sư sắp động thủ bỗng nhiên nghe thấy câu nói này lập tức bị kinh ngạc, chẳng lẽ người đàn ông này biết Phỉ nha đầu?
Nhưng Dần Phỉ đại sư cũng không lập tức tin tưởng nam nhân này, mà lưu lại ba phần phòng bị, nói: "Ngươi là ai?"
Động tác ôm trẻ con của nam nhân cũng không thành thạo, nói là ôm, chẳng bằng nói là đang nâng một trân bảo quý giá, chỉ lo đụng hư, ngay cả cánh tay cũng cứng ngắc.
"Nói cho ta biết." Hắn nhắc lại một lần nữa.
Dần Phỉ đại sư càng cảm thấy quái lạ, nói: "Ta không biết ngươi đang nói cái gì, nhanh để đứa bé xuống cho ta!"
Nam nhân lần đầu tiên cảm thấy buồn bực, nói: "Bệ hạ đến cùng ở nơi nào?"
Dần Phỉ đại sư lập tức ngẩn ra, bệ hạ?
Đúng vậy, Phỉ nha đầu là thần nữ chuyển thế, trên đời này người gọi nàng là bệ hạ, chỉ có..
"Ngươi là một trong Tứ Vệ Cửu quân!"
Trong giọng nói của Dần Phỉ đại sư tràn đầy vẻ khó tin.
Lần này, nam nhân kia thoáng kinh ngạc một hồi, lão nhân trước mặt này đã biết những gì?
Nam nhân thay đổi sắc mặt, nói: "Ta, tướng lĩnh một trong chín quân dưới trướng thần nữ, Khôi Chính Quân, Khôi Nam."
Đôi mắt Dần Phỉ đại sư lập tức trợn tròn, từ trên xuống dưới nhìn nam nhân trước mặt, cũng chính là Khôi Nam, kinh ngạc nói: "Ngươi quả nhiên là người của chín quân!"
Khôi Nam trầm xuống, nói: "Ta truy tìm tung tích của bệ hạ đến chỗ này liền không tìm được bất kỳ manh mối nào nữa, ngài có thể chỉ bảo giúp một chút được không?"
Thấy là người một nhà, Dần Phỉ đại sư lập tức liền thở ra một hơi, vội vội vàng vàng nói: "Không thấy Phỉ nha đầu a!"
Sắc mặt Khôi Nam lập tức liền thay đổi, ngón tay run rẩy một hồi, liền kinh động đến Tiếu Tiếu còn đang ngủ. Đứa nhỏ há há miệng, phun ra một cái bong bóng nhỏ, sau đó con bé mở mắt, đồng tử đẹp như ngọc lưu ly cứ như vậy thẳng tắp nhìn Khôi Nam, sau đó bong bóng nhỏ vỡ ra, nước miếng bắn khắp mặt bé con, thế nhưng nó cũng chẳng quan tâm, mà tập trung mọi sức lực nhìn chằm chằm Khôi Nam.
"A.." Tiểu công chúa hô một tiếng.
Dần Phỉ đại sư lập tức liền khẩn trương lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.