Dần Phỉ đại sư có chút lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lần thứ 108 ông nhìn về phía đó rồi, nhiều đến nỗi khiến cho một hồn ma như Nguyên Bảo cũng cảm thấy nôn nóng theo.
Dần Phỉ đại sư thở dài, nói: "Hàn Phỉ không biết đã đi nơi nào, sao đến bây giờ vẫn chưa trở lại a! Đây đã là ngày thứ 3 rồi!"
Không thể trách Dần Phỉ đại sư lo lắng như vậy, ông vốn không đồng ý Hàn Phỉ một mình ra đi, hiện tại không có chút tin tức, làm sao có thể an tâm đây!
Nguyên Bảo luôn trầm mặc ít nói, lúc này cũng rất hiếm có mở miệng.
"Ta đi tìm nàng ấy."
Dần Phỉ đại sư nghiêng đầu sang, kinh ngạc nói: "Ngươi muốn đi tìm Phỉ nha đầu?"
Nguyên Bảo gật đầu.
Dần Phỉ đại sư lại lắc đầu một cái, nói: "Không, không được, bây giờ ngươi cũng chỉ là một quỷ hồn nho nhỏ, chạy khắp nơi e là sẽ bị người ta thu thập mất! Ta mang ngươi ra ngoài cũng không phải là muốn ngươi hồn phi phách tán a!"
Trên gương mặt chất phác của Nguyên Bảo nhiều thêm một tia cảm động, nhưng hắn vẫn kiên trì nói: "Nhưng nhất định phải có người đi tìm, bằng không e là có hối hận cũng không kịp."
Dần Phỉ đại sư ngẩn ra, hắn nói như vậy, cũng có đạo lý, Hàn Phỉ vẫn luôn bặt vô âm tín, nếu thật xảy ra chuyện gì khó giải quyết, không kịp cứu người, thì bọn họ có hối hận cũng không kịp! Nhưng mà..
"Để ta đi tìm đi!" Dần Phỉ đại sư nói.
Nguyên Bảo cũng không tán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919630/chuong-772.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.