Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, nói: "Ta không có đoạn ký ức này."
Dần Phỉ đại sư cũng không biết nên nói tiếp như thế nào.
Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, nói: "Nghe ngài nhắc đến chuyện này, ta có thể khẳng định một chuyện."
Dần Phỉ đại sư không nhịn được hỏi: "Chuyện gì?"
Hàn Phỉ nhẹ nhàng nói: "Kí ức của ta đã bị thay đổi."
Lần này, là Dần Phỉ đại sư kinh ngạc.
Trước đây, Hàn Phỉ đã từng hoài nghi, nhưng lại không thể khẳng định, cũng không dám suy đoán, dù sao từ việc tách rời đến lúc phục chế ký ức, đều là một tay nàng làm, sẽ không có chút sai lầm nào mới phải. Thế nhưng theo thời gian từng chút một trôi qua, nàng phát hiện kí ức của nàng có những đoạn trở nên trắng xóa, luôn có chút không tự nhiên, dùng thuật ngữ hiện đại mà nói thì chính là, ký ức của nàng đã bị chỉnh lý qua, có một số đoạn đã bị cắt bỏ, chính xác hơn là bị loại bỏ khỏi dòng kí ức. Cho tới bây giờ Dần Phỉ đại sư nói, Hàn Phỉ nỗ lực nhớ lại tất thảy, thế nhưng cái gì cũng không nhớ ra được, thậm chí đầu còn phát đau, tiềm thức đã không thể tìm thấy những đoạn kí ức đã mất này.
"Nhưng ta không biết là do ai làm, ngay cả đã quên cái gì ta cũng không biết."
Dần Phỉ đại sư sâu sắc liếc nhìn Hàn Phỉ, nói: "Vậy bây giờ nên làm gì?"
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, khóe miệng nụ cười có chút cay đắng, nói: "Ta không biết, ta sẽ đi tìm kiếm đáp án này, đại sư, ta muốn nhờ ngài mau cứu đứa bé này."
Dần Phỉ đại sư nhìn về phía cái bụng lớn của nguyên thân.
"Đây là con ngài sao?"
Hàn Phỉ gật đầu, thấp giọng nói: "Nàng hận ta đã từng giữ lấy thân thể nàng, vì thế đã uống thuốc phá thai, ta đã thúc nàng nôn ra, thế nhưng dược hiệu đã gây ra tác dụng, ta không biết phải làm sao, vì thế mới đem nàng tới chỗ ngài."
Dần Phỉ đại sư tựa hồ đang cân nhắc gì đó, nhất thời im lặng không trả lời Hàn Phỉ. Hàn Phỉ kiên nhẫn chờ một hồi, đột nhiên nghĩ đến lời mà đại sư vừa mới nói kia.
"Đại sư, ngài vừa nói về ma sao?"
Dần Phỉ đại sư gật đầu, nói: "Từ bên trong này, có ma khí rất nồng."
"Cái này không thể nào.." Bảo bảo sao có thể có ma khí?
"Có ma khí, ta cảm nhận được."
Dù sao ngàn năm trước, Hàn Phỉ cùng từng có giao tình rất sâu với ma loại, cảm ứng của nàng đối với ma cũng không kém hơn so với người bình thường.
"Ngài không cảm giác được, khả năng rất lớn là bởi vì, đây là hài tử của ngài."
Hàn Phỉ ngẩn ra.
"Huyết mạch sẽ khiến ngài lơ là đi cảm giác nguyên thủy nhất, thần nữ bệ hạ, cái thai trong bụng ngài, là một ma loại a!"
"Không, không đúng, không thể, không.."
Hàn Phỉ không thể thốt nên lời, bởi vì nàng bỗng nhiên nhớ đến những chỗ khác thường của Tần Triệt, cùng với hắn đột nhiên rời đi.
"Khí tức của Ma Tử này cường đại dị thường, nếu ta không nhầm, thì đây không phải là Ma Vật bình thường, nói chính xác hơn, đây là hài tử của Ma Vương, chỉ có hài tử của Ma Vương mới mạnh mẽ như thế, còn không ngừng hấp thụ nhân khí, bộ thân thể này đã vô ích với nó, đã không thể cứu được nữa, tinh khí của con người đã bị hấp thu gần cạn kiệt rồi."
Dần Phỉ đại sư có chút đồng tình liếc mắt nhìn nguyên thân, nguyên thân đã gầy đến không ra hình dáng, trên mặt đã sớm tràn ngập khí tức tử vong, đó là tướng mạo của người sắp chết. Dù cho tiểu công chúa đã đáp ứng mẫu thân, nó sẽ không hút tinh khí nữa, thế nhưng hiện tại tiểu công chúa còn không khống chế được bản năng mà đang thong thả hấp thu, vì thế giờ khắc này nguyên thân dù cho Phá Thai thành công cũng không sống được bao lâu nữa. Đây chính là Ma Lệnh khiến người sợ hãi, lấy tinh khí của con người làm thức ăn.
"Nghĩ đến chỗ này, ngược lại là một sai lầm hay ho a, cỗ thân thể này là vật chứa ngài chế tạo ra cho mình, nhưng giờ lại trở thành chất dinh dưỡng của đứa bé này, bây giờ ngài thoát thân rời đi, coi như là tránh được một kiếp, hiện tại đứa nhỏ này cũng đã hấp thu gần xong, mà ngài cũng đã đổi một vật chứa mới, kết quả này cũng có thể xem là tốt rồi."
Dần Phỉ đại sư tự mình lầm bẩm, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc, thầm cảm thấy chuyện này dường như đã được ông trời sắp đặt sẵn. Thần nữ không hổ là người được Thiên Đạo sủng ái a! Đây có thể trời chính là trời đất đưa đẩy làm sao giúp nàng tránh thoát một kiếp nạn lớn. Chỉ là linh hồn chiếm đoạt cơ thể này cũng thật xui xẻo, trở thành chất dinh dưỡng cho ma vật, có điều cũng chẳng thể đổ lỗi cho ai, là bản thân nàng ta không chịu buông tay mà thôi.
Hàn Phỉ trầm ngâm: "Ma Vương sao?"
"Chính là hài tử của Ma Vương, ngài là thần nữ sao lại có quan hệ dính líu tới ma vật như vậy chứ?"
Hàn Phỉ cúi đầu, nói: "Vậy hóa ra, ta có mối quan hệ với ma loại."
Tựa hồ, tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân. Dần Phỉ đại sư quay sang nhìn nguyên thân, nói: "Đứa bé này e là không sống được bao lâu nữa, cho dù là con của Ma Vương cũng không thể giúp nàng ta chống đỡ, được không bù nổi mất."
"Bụp" một tiếng. Hàn Phỉ quỳ một gối xuống, một tay chống trước ngực, trầm giọng nói: "Ngài, hãy mau cứu nó."
Dần Phỉ đại sư vội vã muốn đỡ Hàn Phỉ lên, thế nhưng nàng vẫn bất động.
"Ngài trước tiên đứng lên đã rồi lại nói!"
Hàn Phỉ vẫn không đứng dậy.
Dần Phỉ đại sư thở dài, nói: "Đây là một đứa trẻ ma loại, hơn nữa ta xem biểu hiện của ngài, cũng đoán được ngài cũng bị bịt mắt bưng tai, cho dù là như vậy ngài vẫn muốn bảo vệ đứa bé này sao?"
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Đây là hài tử của ta, ta là một mẫu thân, khiến nó gặp đau khổ như vậy vốn là ta không đúng, ta không thể bỏ mặc."
Trong đầu, Hàn Phỉ tựa hồ còn có thể nghe thấy tiếng khóc thê thảm của tiểu công chúa, cùng với từng tiếng gọi mẫu thân. Bất luận Tần Triệt giấu nàng cái gì, lừa dối nàng cái gì, nhưng điều này cũng không thể đổ lên người bảo bảo được.
"Thôi được, ta biết ngài là một người kiên định, đã ra quyết định gì thì sẽ không bao giờ thay đổi, thế nhưng lần này, ta không thể giúp ngài."
Hàn Phỉ bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tràn đầy vẻ sốt ruột.
Dần Phỉ đại sư liền vội vàng bổ sung nốt lời còn nói dở. "Bởi vì người có thể giúp, chỉ có mình ngài mà thôi."
"Chính ta?"
"Đúng. Còn nhớ bây giờ bản thể của ngài là cái gì không?"
"Nhân sâm vương.."
"Chính là nhân sâm cực phẩm, có thể cứu Người chết sống lại, tự nhiên cũng có thể bổ sung chất dinh dưỡng, thế nhưng làm như vậy sẽ có tổn hại vô cùng lớn đối với ngài, cụ thể sẽ dẫn đến kết quả gì, ta không thể trả lời ngài, bởi vì ngay cả chính ta cũng không biết được, dù cho như vậy, ngài vẫn nguyện ý đi cứu đứa bé này sao?"
Ánh mắt Hàn Phỉ dần trở nên kiên định, nói: "Ta đồng ý."
Lại là gian phòng kia, mà lần này, nằm ở trong thùng nước tắm, là nguyên thân. Hàn Phỉ đứng ở một bên, vén tay áo lên, trong một cái tay khác còn cầm một cây chủy thủ.
Dần Phỉ đại sư đứng ở một bên, nói: "Máu của ngài là đại bổ, chỉ cần số lượng đạt tới trình độ nhất định, là được rồi."
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, cánh tay cầm dao găm không có chút nào run rẩy. Nhấc lên, cắt xuống. Vết thương rách ra, huyết dịch như dòng nước tranh nhau tuôn ra, lập tức nhỏ vào trong thùng nước tắm. Trong cơn đau nhức, gương mặt Hàn Phỉ còn tràn ngập ôn nhu nhìn chăm chú vào cái bụng lớn kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.