Chương trước
Chương sau
Theo tiếng gào thét của nguyên thân, tâm tình của Hàn Phỉ cũng bắt đầu bạo nộ trước nay chưa từng có, hiện tại nàng cũng không đoái hoài tới phải làm gì với nguyên thân, bảo hộ bảo bảo mơi là quan trọng nhất! Hàn Phỉ duỗi tay, trực tiếp điểm huyệt nguyên thân, làm nàng ta không thể nhúc nhích, cũng không thể kêu to, lỗ tai cũng theo đó mà thanh tịnh không ít, sau đó Hàn Phỉ đặt hai tay lên cái bụng của nguyên thân, phát hiện bụng vốn dĩ rất lớn giờ khắc này đã xẹp xuống không ít, ngay cả những phản ứng đáp lại trước giờ đều biến mất.
Trong lòng Hàn Phỉ lập tức liền hoảng loạn, nàng lôi ra bình sứ, nhét viên Hoàn Đô đại bổ bên trong vào miệng nguyên thân, nỗ lực bổ sung dinh dưỡng cho nàng ta, thế nhưng cũng không biết nguyên thân uống vào bao nhiêu thuốc phá thai, cách này chẳng khác nào mất bò mới lo làm chuồng a.
Nguyên thân bị điểm huyệt, chỉ có thể bị ép nuốt vào dược hoàn, thế nhưng trong mắt nàng ta còn tràn ngập khoái ý, nàng ta đã muốn gϊếŧ quái vật trong bụng này từ lâu rồi! Mỗi ngày nhìn thấy mình trong gương đã gầy tới không còn hình dáng, chẳng khác gì nữ quỷ vậy, trong lòng nguyên thân tràn đầy oán hận cùng phẫn nộ. Nàng ta thật vất vả mới có được dung mạo cùng thân thể như hiện tại, còn chưa kịp hưởng thụ một chút liền biến thành dáng vẻ này, làm sao nàng ta có thể nuốt xuống cơn giận này cơ chứ!
Hàn Phỉ tự nhiên là thấy được khoái ý trong đáy mắt nàng ta, thế nhưng lúc này cũng không kịp nói gì, động tác hai tay không dám dừng lại chút nào, ngân chân kẹp ở giữa kẽ tay nhanh chóng đâm vào các huyệt vị, sau đó, Hàn Phỉ nhẫn nhịn cảm giác run sợ trong lòng, chậm rãi đưa ngón tay bắt mạch cho nguyên thân. Rất lâu sau, nàng vẫn không cảm nhận được hỉ mạch tồn tại nữa.
Hàn Phỉ mạnh mẽ nhắm mắt, vành mắt cũng phát hồng, ngay lúc nàng suýt nữa phát rồ, hỉ mạch đã biến mất kia lại xuất hiện lần nữa, chỉ là lần này, cảm giác tồn tại rất thấp, giống như ngọn đèn trước gió, bất cứ lúc nào cũng có thể bị dập tắt vậy.
Tâm tình Hàn Phỉ trải qua một phen lên voi xuống chó, nàng cũng chịu không nổi nữa, sau khi thu lại toàn bộ ngân châm, liền đỡ nguyên thân lên. Nguyên thân sợ hãi nhìn Hàn Phỉ, trong ánh mắt tựa hồ muốn hỏi, ngươi muốn làm gì!
Hàn Phỉ căn bản không quản nàng ta, cứ như vậy ôm lấy, trực tiếp bay ra từ cửa sổ, đợi đến khia đám cung nữ thái giám bên ngoài bởi vì không nghe thấy thanh âm trong phòng, rốt cục không nhịn được phá cửa ra, lập tức gào lên.
"Không thấy người đâu nữa! Nhanh thông tri cho Hoàng Thượng!"
Hàn Phỉ trực tiếp mang người tới chô Dần Phỉ đại sư, dọa cho ông vốn đang thích ý tưới hoa giật nảy cả mình, nói: "Ngươi bắt người tới đây làm gì?"
Hàn Phỉ cũng không trả lời, vẻ mặt buồn bực, trực tiếp nhét nguyên thân vào trong phòng, Dần Phỉ đại sư vội vã theo vào, Dần Phỉ đại sư vốn muốn nói gì đó, sau khi nhìn thấy nguyên thân lại giật mình lần nữa, bật thốt lên: "Ma khí thật mạnh!"
Đáy lòng Hàn Phỉ hồi hộp, nói: "Ma khí?"
Dần Phỉ đại sư cũng không trả lời, tiến tới gần chút, tử tế đánh giá nguyên thân, lông mày càng nhăn càng sâu, nói: "Linh hồn không đúng, không phù hợp."
Hàn Phỉ trầm mặc trong chốc lát, hít sâu vào một hơi, nói: "Đại sư, ngài hãy giúp ta."
Mà trong lòng Hàn Phỉ cũng đã hạ một quyết định.
Dần Phỉ đại sư nghiêng đầu qua, nghiêm túc nói: "Chính là nàng đi, thân thể của ngươi trước đây?"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Là ta mượn xác hoàn hồn, phụ thân trên bộ thân thể này."
Nguyên thân nghe thấy câu nói này của Hàn Phỉ còn lộ ra vẻ đúng là như vậy, rất có ý tứ nhìn Hàn Phỉ như là nhìn một kẻ trộm, nào biết Dần Phỉ đại sư trực tiếp thở dài, nói: "Nghiệp chướng a! Tất cả những thứ này đều sai!"
Hàn Phỉ cùng nguyên thân đều nhìn về phía Dần Phỉ đại sư.
Chỉ thấy Dần Phỉ đại sư lộ ra một mặt bất đắc dĩ cùng hối hận, ông lão giậm chân, nói: "Ta đã thắc mắc sao lại có thiên tượng kỳ quái như vạy! Thì ra là chuyện như thế! Ai, nhưng bây giờ hết thảy đều đã muộn a!"
Hàn Phỉ vội vã truy vấn: "Đại sư, ngài đang nói cái gì vậy?"
Dần Phỉ đại sư chỉ chỉ nguyên thân, nói: "Ngươi nói ngươi là mượn xác hoàn hồn phụ trên người nàng ta đúng không?"
Hàn Phỉ gật đầu.
Dần Phỉ đại sư lại nói: "Vì thế ngươi lòng mang hổ thẹn, vào lúc Linh Hồn rời xã không đi vào cướp giật thân thể này, đơn giản mà nói, ngươi từ bỏ tiếp tục dùng vật chứa này, đúng không?"
Hàn Phỉ lại gật đầu lần nữa.
Dần Phỉ đại sư cất cao âm điệu: "Vì thế, tất cả đều sai a! Sai sai, đây vốn là thân thể của ngươi a!"
Thời khắc này, Hàn Phỉ trợn mắt lên, mà trong mắt nguyên thân cũng toàn bộ đều là vẻ khó có thể tin, nàng ta liều mạng muốn mở miệng, muốn phản bác lời nói của Dần Phỉ, đây là thân thể của nàng ta! Không phải của người khác!
Dần Phỉ đại sư dùng ngữ khí vô cùng tiếc hận, nói: "Phỉ nha đầu, ngươi a, ngươi chính là lòng dạ quá mềm yếu! Đây vốn là ngươi thân thể a, đáng lẽ lúc này ngươi nên phải ở đó mới phải!"
Hàn Phỉ có chút không hiểu: "Nhưng mà.."
"Ngươi muốn nói ngươi là đến từ dị thế giới đúng không?"
"Đúng. Thân thể ta.."
"Phỉ nha đầu, ta đều biết rõ."
Những lời còn lại của Hàn Phỉ đột nhiên bị ngăn chặn.
Dần Phỉ đại sư móc ra một cái bình sứ, cho nguyên thân ngửi một hồi, trong nháy mắt liền làm nguyên thân ngủ đi.
"Thần nữ bệ hạ, ngài đầu thai chuyển thế, đã chuẩn bị cho chính mình một vật chứa a."
Hàn Phỉ bị xưng hô của Dần Phỉ đại sư dọa cho nhảy dựng, miệng có chút nói lắp, nói: "Ngài, làm sao ngài biết.."
"Ta biết rõ thì kỳ quái lắm sao?"
"Không, lúc nào ngài.."
Ấn theo năng lực của Dần Phỉ đại sư, ông có thể biết rõ Hàn Phỉ cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ là không nghĩ tới sẽ nhanh như thế.
"Lúc giúp ngài ta còn không rõ ràng lắm, chỉ là nhận biết được linh hồn ngài cũng không đơn giản, rất cường đại, cũng đến từ dị thế giới, chỉ là ta không nghĩ tới, ngài chính là thần nữ ngàn năm trước chuyển thế."
Trái tim Hàn Phỉ siết chặt, trực giác nói cho nàng biết, những lời tiếp theo không phải là thứ nàng muốn nghe. Quả nhiên.
"Lúc vừa nhìn thấy vật chứa này ta liền biết thân phận ngài, nhưng đây chính là một sai lầm a, không nghĩ tới Dần Phỉ ta một đời, còn phạm sai lầm lớn như vậy!"
"Ngài, ngài đang nói cái gì?"
"Nếu ta đoán không sai thì bộ thân thể này chính là vật chứa ngàn năm trước ngài chuẩn bị cho chính mình, bởi vì trên đời này, chỉ có vật chứa vốn nên thuộc về mình mới phù hợp với linh hồn mình như thế, thân thể này chính là của ngươi, mà giờ khắc này linh hồn nhập vào thân ngươi mới là người ở tạm."
Lời nói này trực tiếp làm Hàn Phỉ sửng sốt. Cánh tay rủ xuống cũng có chút run rẩy.
"Ngài, ngài nói là.."
"Hiện tại, không có cách nào, linh hồn ngài đã hoàn toàn gắn kết với nhân sâm, không thể chia tách được nữa."
Dần Phỉ đại sư có chút hổ thẹn cúi đầu, lại thở dài. Hai người trầm mặc thật lâu.
Một lúc sau, Hàn Phỉ mới nói: "Trong kí ức của ta không có chuyện này."
Dần Phỉ đại sư kinh ngạc, nói: "Không thể nào! Chế tạo một vật chứa cũng không phải là một chuyện đơn giản, tiêu tốn rất nhiều thời gian cũng tinh lực, làm sao lại không có ký ức được chứ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.