Chương trước
Chương sau
Lúc Bách Lý Mân Tu đuổi theo ra thì đã chẳng còn nhìn thấy gì nữa, vừa định quay lại, thế nhưng thạch thất kia cũng đã biến mất. Hắn đứng ngây ngốc tại chỗ một lúc, liền rời đi.
Mà Hàn Phỉ hiện tại, đang bị kẹt lại trong khe hở. Đợi đến lúc Bách Lý Mân Tu đã triệt để rời đi, Hàn Phỉ mới sâu sắc phun ra một ngụm trọc khí, cũng cảm thấy tình cảnh này giống như đã từng xảy ra. Nàng động động, không có chút dấu hiệu nào là sẽ thoát ra được, liền dứt khoát đợi ở đó, chỉ là trong đầu còn đang suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Hàn Phỉ càng ngày càng khẳng định Tiểu Bạch đang giấu giếm gì đó, có điều nếu nàng trực tiếp đi hỏi, đối phương khẳng định sẽ không nói rõ, huống chi.. Lấy bộ dáng hiện tại này của nàng đi hỏi, nhất định là không được! Hàn Phỉ nhìn lại thân thể mình, có chút ưu thương.
"Sao ngươi lại bị kẹt ở chỗ này?" Thanh âm kinh ngạc của Kim Cát vang lên bên tai.
Hàn Phỉ lập tức chấn động, vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Kim Cát đang nhìn nàng. Nói đến mới nhớ, từ sau khi nàng được phục sinh, ngược lại là có thể nhìn thấy quỷ, sau khi sống lại nàng vẫn luôn nhận được ánh mắt hâm mộ của Kim Cát cùng một đám những người bạn nhỏ, chỉ là nhìn thấy Hàn Phỉ từ một cô nương trong trẻo, xinh đẹp như vậy biến thành một tên mập khổng lồ, không ít người cũng bỏ đi suy nghĩ muốn phục sinh. Xấu thành như vậy, bọn họ thà chết còn hơn!
Vừa nhìn thấy Kim Cát, Hàn Phỉ cũng bị dọa sợ, nói: "Sao ngươi lại tìm được nơi này?"
Kim Cát tung bay qua nói: "Rất bình thường a, mọi người đều ở đây!"
Hàn Phỉ cau mày, miễn cưỡng nghiêng đầu sang, phát hiện những quỷ hồn kia cũng đã bay tới. "Chuyện gì thế này?"
Kim Cát lộ ra vẻ thấu hiểu, nói: "Ta biết, ngươi bây giờ không phải là quỷ, tự nhiên là không cảm giác được, nơi này có đồ ăn ngon, vì thế mọi người đều đến!"
"Đồ ăn ngon?"
Kim Cát gật đầu liên tục, ngữ khí còn có chút vui vẻ nói: "Đúng vậy! Hương vị rất hấp dẫn! Ta cũng ngửi thấy được, có chút không thể chờ đợi được nữa! Chỉ là không nghĩ tới sẽ thấy ngươi bị kẹt ở trong này."
Hàn Phỉ: "..."
Kim Cát lại nhìn nhìn thân hình Hàn Phỉ, cảm thán nói: "Đừng nói là, ngươi vẫn luôn bị kẹt ở nơi này đấy nhé, chậc chậc, vừa in, không hở chút nào!"
Hàn Phỉ: "..."
Kim Cát chéo miệng vài tiếng, nhạo báng nói: "Lại nói, ngươi biến thành như vậy, không cảm thấy trong lòng có chướng ngại sao? Mập như vậy, cường tráng đến thế, trước đây ngươi xinh đẹp ra sao hả! Ta cũng phải ước ao được như ngươi, hiện tại.."
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn thân hình sưng phồng của Kim Cát, quyết định cho nàng ấy chút mặt mũi, không nói lời nào.
"Được rồi, ta cũng không giúp được ngươi, ta đi trước ăn chút đồ ngon, chờ lát nữa cũng bị bọn họ cướp hết, ta liền không còn gì để ăn!"
Hàn Phỉ có chút ai oán liếc mắt nhìn Kim Cát, nói: "Ngươi đi đi, tự ta sẽ nghĩ cách."
Kim Cát nín cười bay xa. Những quỷ hồn khác cũng lục tục bay vào, lúc nhìn thấy Hàn Phỉ bị kẹt, mỗi người đều lộ ra vẻ không nhịn được cười, bộ dáng muốn cười lại không dám cười, nhẫn nhịn đến là khổ cực. Hàn Phỉ nỗ lực làm bộ không nhìn thấy, ngó lơ vẻ mặt của họ, tự mình phấn đấu, nỗ lực hóp bụng để thoát khỏi khe hở.
Không bao lâu sau, Hàn Phỉ liền cảm nhận được một trận âm lãnh bốc lên từ phía sau, làm động tác của nàng cứng ngắc trong nháy mắt, da đầu cũng hơi tê dại, giống như có cái gì đó cực kỳ nguy hiểm muốn xuất hiện vậy. Thân thể Hàn Phỉ không tự chủ được run rẩy hai lần, chính vì hai lần run rẩy này mà thân thể đang bị kẹt cứng của nàng thoáng cử động được, Hàn Phỉ có được chút khoảng không, vội vã nhìn về phía phát ra xảm giác nguy hiểm, đó là một lỗ hổng đột nhiên xuất hiện, mà tất cả quỷ hồn đều đang bị thu hút về phía lỗ hổng kia. Vừa rồi rõ ràng không hề có nó ở đó!
Đồng tử của Hàn Phỉ trừng lớn, nhìn thấy Kim Cát đang bay về phía lỗ hổng, tựa hồ giống như mọi ngời, đi vào đó tìm đồ ăn, Hàn Phỉ càng ngày càng cảm nhận được nguy hiểm, mà trận nguy hiểm kia, chính là truyền ra từ bên trong lỗ hổng!
Hàn Phỉ không dám nghĩ nhiều, há miệng hô to: "Kim Cát! Đừng đi vào!"
Kim Cát nghe thấy Hàn Phỉ đang gọi nàng, thế nhưng không nghe rõ nàng đang nói cái gì, chỉ hàm hồ nghe thấy hai chữ 'Đi vào', cho rằng Hàn Phỉ là đang thúc giục nàng mau đi vào ăn xong còn đi ra giúp nàng một tay.
Kim Cát hướng về phía Hàn Phỉ phất tay một cái, nói: "Ta rất nhanh sẽ ăn xong!"
Hàn Phỉ thấy nàng hiểu nhầm, trong lòng lại càng sốt ruột, muốn giãy ra chạy tới, thế nhưng nhất thời nàng lại bị kẹt chặt chẽ, căn bản không thể nhúc nhích.
"Không! Đừng đi vào! Nơi đó rất nguy hiểm!"
Hàn Phỉ liều mạng hướng về phía Kim Cát la lên, thế nhưng bất đắc dĩ, quỷ hồn bị dụ dỗ đã mất đi thần trí, trong đầu Kim Cát lúc này đều là mùi đồ ăn ngon, cũng không nghe thấy Hàn Phỉ nói, mà thân ảnh nàng cũng từng chút một tiến vào lỗ hổng kia.
"Không! Kim Cát!"
Hàn Phỉ liều mạng lôi kéo thân thể mình, thế nhưng làm sao cũng không động đậy được, lòng nàng nóng như lửa đốt, không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu nhìn lại, cũng mong đợi Kim Cát có thể đi ra. Nhưng mà, một tiếng rít từ bên trong truyền tới.
"A a a! Không! Đừng lại đây! Đừng tới a!"
"A a a! Cứu mạng! Cứu mạng a! Hàn Phỉ! Mau cứu ta!"
"Hàn Phỉ! Hàn Phỉ! Đau, a!" Thanh âm im bặt đi.
Nhịp tim Hàn Phỉ tăng nhanh, trong miệng gào thét: "Kim Cát!"
Nhưng, lỗ hổng kia đã không còn truyền ra bất kì thanh âm nào nữa, thân ảnh Hàn Phỉ đang mong đợi cũng không hề xuất hiện. Thân hình sưng phồng của Kim Cát đã biến mất, mà những quỷ hồn đã đi vào, cũng đều mất tích, toàn bộ lỗ hổng trở nên vô cùng yên tĩnh. Nó giống như một cái miệng của con cự thú đang mở rộng, mà những quỷ hồn đi vào đều trở thành thức ăn của nó. Hiện tại, cự thú kia đã khởi động, nuốt đi toàn bộ đồ ăn.
Hàn Phỉ cũng không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, liều mạng tránh thoát, y phục trên người cũng bị cắt ra, mà trên người cũng đã bị thương vài chỗ, trong nháy mắt một mùi nhân sâm thơm ngọt lan ra. Dần Phỉ đại sư đã từng nói, hiện tại thân thể Hàn Phỉ chính là một khối bảo bối, một chút máu cũng đều là đại bổ. Nhưng giờ khắc này Hàn Phỉ cũng không đoái hoài tới bản thân đang bị chảy máu, sau khi nàng tránh thoát liền nhảy xuống, một mạch chạy về phía lỗ hổng kia, nhưng lại nhìn thấy lỗ hổng đó đang chầm chậm co rút lại, phảng phất bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất không còn tăm hơi.
Hàn Phỉ làm sao có thể cho phép chuyện như vậy phát sinh, nàng chạy gấp tới, trước khi lỗ hổng biến mất đã kịp nhảy vào.
Toàn bộ không gian trong đó đen nhánh. Tối đến nỗi đưa tay ra không thấy được năm ngón. Thậm chí ngay cả một tia sáng cũng đều không có. Rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước tí tách, cùng với tiếng thở của Hàn Phỉ. Hàn Phỉ nỗ lực bình ổn hơi thở, trong hoàn cảnh tối tăm, tầm mắt của nàng không hề bị ảnh hưởng nửa phần, năng lực nhìn ban đêm làm nàng có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ trước mặt. Đó là cái ao cực lớn. Toàn bộ ao nước đều là màu xanh sẫm, xanh đến đến mức biến thành màu đen, nhìn vô cùng buồn nôn, có một cái đầu rồng lẳng lặng đứng ở giữa ao, tiếng nước tí tách là từ nơi đó truyền tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.