Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ có chút chột dạ nói: "Thật xin lỗi, ta không để ý thời gian."
Nguyên Bảo kéo Hàn Phỉ bay vào trong phòng, nói: "Mau mau đi theo ta! Đại sư đang chờ ngươi!"
Nguyên Bảo một đường lôi Hàn Phỉ, trực tiếp liền xuyên qua tường, lúc sắp đến nơi, Nguyên Bảo tự mình dừng lại, buông tay ra, thấp giọng nói: "Ngươi vào đi thôi."
Hàn Phỉ gật đầu, điều chỉnh lại tâm tình, giống như sắp bước lên pháp trường vậy, việc nghĩa chẳng từ nan đi vào.
Trong phòng, lúc Dần Phỉ đại sư xoay người nhìn thấy Hàn Phỉ, con mắt cũng phát sáng một hồi, vội vàng nói: "Ngươi cuối cùng cũng đến! Nhanh nhanh nhanh! Nằm vào trong thùng nước tắm đi!"
Hàn Phỉ cũng không nói nhảm, trực tiếp ay quai, liếc mắt liền thấy cây nhân sâm vua khổng lồ trong thùng nước tắm, lớn đến mức làm người giật mình. Nó có kích cỡ gần như một người bình thường! Hơn nữa tứ chi vốn có chút giống con người, nay đã hoàn toàn mang hình dáng thân thể của con người. Hiện tại giống như một bức tượng gỗ hình người! Có điều hình dạng này nhìn có chút khủng bố, cũng hơi buồn nôn..
Dần Phỉ đại sư thúc giục nói: "Mau mau nằm xuống, chậm thêm một chút là nó lại lớn thêm một chút, ngươi có phải là muốn trở thành người khổng lồ không đây?"
Hàn Phỉ vừa nghe, liền không do dự nữa, lập tức bay vào thùng nước, nằm đè lên cây nhân sâm khổng lồ, trong nháy mắt vừa tiếp xúc, nàng cảm thấy mình bị một loại hấp lực hút vào, làm sao cũng không tránh thoát, tay chân càng bị thao túng không thể làm ra bất kì động tác nào. Sau một khắc, Hàn Phỉ mất đi ý thức.
Trước khi hoàn toàn lâm vào hôn mê trước nàng còn nghe thấy Dần Phỉ đại sư hoang mang gọi một câu.
"Xong rồi! Có chút mập mạp rồi a!"
Trong lòng Hàn Phỉ lập tức phát lạnh..
Từng bông tuyết rơi xuống, bao phủ một tầng tuyết trắng tinh lên hoàng cung. Mấy ngày qua mỗi một cung nữ thái giám cũng đều nơm nớp lo sợ, chỉ lo vị trong tẩm cung kia lại đưa ra nhiệm vụ gì đó không thể hoàn thành. Mà vị hoang đế trẻ tuổi của họ, hoàn toàn sủng ái người kia vô điều kiện. Không ít người cảm thán, người này sợ là hồng nhan họa thủy a.
Mà Bách Lý Mân Tu hiện đang ở trong chủ điện phê duyệt tấu chương, có điều ngòi bút trong tay làm sao cũng không thể hạ xuống. Mấy ngày này hắn dù có lừa mình dối người như thế nào đi nữa cũng không thể phủ nhận được suy nghĩ, người con gái trong tẩm cung, không phải là Hàn Phỉ. Không, nói chính xác hơn, linh hồn nàng không còn là người mà hắn từng biết. Bách Lý Mân Tu cũng không biết cảm giác này rốt cuộc là thế nào, nhưng suy nghĩ kia càng ngày càng kiên định, điều này làm hắn có chút bối rối, bất luận hắn kiểm tra bao nhiêu lần, thân thể kí vẫn luôn mang theo cảm giác quen thuộc, chỉ là ngôn hành cử chỉ nàng, không còn là Hàn Phỉ tiếu ngạo, quát tháo phong vân trong quá khứ nữa. Thay vào đó là cẩn thận từng li từng tí một, vẻ yếu đuối vô lực kia, ánh mắt luôn bi thương kia, chắc chắm không phải là dáng vẻ của Hàn Phỉ.
Thế nhưng, Bách Lý Mân Tu không biết chỗ nào phạm sai lầm, hắn làm đúng như kẻ kia nói, theo lý thuyết sẽ không thể xảy ra sai lầm mới đúng. Nghĩ tới đây, tấu chương trong tay cũng không nhìn được nữa. Bách Lý Mân Tu đứng dậy, cho lui hạ nhân cùng thái giám, một mình phủ thêm ngoại bào đi ra.
Động tác của Bách Lý Mân Tu rất nhẹ nhàng, xoay người đi về nơi quen thuộc trong ký ức kia. Mà hắn không biết là, ở phía sau hắn, còn có một thân ảnh mềm mại theo sát. Chính xác mà nói là thân ảnh này có hình thể tương đối mập mạp.
Hàn Phỉ nỗ lực khống chế bước chân của mình, không phát ra một chút thanh âm nào, điều này đối với hình thể hiện tại của nàng mà nói, có chút khó khăn, nhưng cũng không phải là vấn đề, dù sao nàng đã từng có kinh nghiệm là một bà mập rồi, chuyện nhỏ!
Vì thế, nàng cứ như vậy một đường điểm mũi chân, theo thật sát phía sau Tiểu Bạch, nàng đã theo dõi hắn mấy ngày nay, rốt cục đợi được hành động quái lạ của hắn hôm nay. Nếu như nàng không đoán sai, Bách Lý Mân Tu hẳn là sẽ đi vào thạch thất thần bí kia, hiện tại nàng đã không phải là quỷ nữa, vì thế không thể đi xuyên xuongs đất như trước, nhất định phải đi theo phía sau Tiểu Bạch trà trộn mà vào.
Mà quên nói, nàng bây giờ không phải là quỷ, nhưng cũng không được tính là người, nói chính xác là, Hàn Phỉ cảm giác mình giống như nhân sâm thành tinh, còn là một cây nhân sâm tinh phát tướng nữa cơ. Sau khi tỉnh lại, Hàn Phỉ rốt cục hiểu câu nói cuối cùng của Dần Phỉ đại sư kia là có ý gì, bởi vì nàng 'Ngủ' quên, dẫn đến việc bỏ qua thời kì tốt nhất của nhân sâm, khụ khụ, đơn giản mà nói, chính là nhân sâm có chút lớn hơi quá mức. Vì thế, hiện tại nàng thành một cây nhân sâm tinh mập ú.
Hàn Phỉ không thể làm gì khác hơn là an ủi mình, dù gì cũng đã mập rồi, không quan trọng lắm, hơn nữa Dần Phỉ đại sư nói, đây chỉ là tạm thời, qua chút thời gian liền có thể biến trở về, chỉ cần nhẫn nại qua khoảng thời gian này là tốt rồi.
Hàn Phỉ tự thôi miên mình như thế, tốt xấu gì thì hiện tại toàn thân nàng đều là bảo bối đấy, dù là một cọng lông cũng là rễ nhân sâm nha, đều là thuốc bổ, thật tốt đúng không? Vì thế, trong cung xuất hiện thêm một cung nữ có hình thể mập mạp cũng là một chuyện dễ hiểu.
Hàn Phỉ nhấc làn váy cung nữ, lén lút đi theo sau Tiểu Bạch, dọc đường đi cũng liên tục dò xét bốn phía. Có thể là bởi vì tác dụng của thân thể do nhân sâm hóa thành, dù cho hình thể nàng có chút mập mạp, thế nhưng nàng không thể cảm thấy nặng nề chút nào, trái lại người nhẹ như yến, so với trước đây còn thoải mái hơn, toàn thân tràn đầy khí lực dùng không hết, tinh thần cũng vô cùng tốt.
Ấn theo lời Dần Phỉ đại sư nói, thì đây chính là hiệu quả đại bổ của nhân sâm, so với thân thể con người thì càng thêm thuần túy, nếu đặt trên phương diện tập võ, thì chính là kỳ tài võ thuật! Hàn Phỉ hết sức hài lòng với thân thể này, vì vậy cũng miễn cưỡng không để ý đến dung mạo, chỉ cần tâm linh đẹp, thì dù biến thành bộ dáng nào cũng chẳng sao, cũng không cần mất công mỗi lần hành động lại phải đeo mặt nạ da người a! Thuận tiện làm việc!
Đợi đến khi theo Tiểu Bạch tới hoa viên quen thuộc kia, Hàn Phỉ liền ẩn nấp rất kĩ, nhìn thấy Tiểu Bạch đẩy một khối đá rất không đáng chú ý, sau đó hòn núi giả từ từ mở ra, lộ ra một cái thông đạo. Bách Lý Mân Tu đi vào.
Hàn Phỉ chờ một lúc lâu, sau khi xác định rong đó không còn âm thanh gì nữa, cũng đẩy vieeb đá kia, sau đó lắc mình đi theo vào. Thông đạo giống hệt như trước kia, Hàn Phỉ dựa vào ký ức đi tới gian thạch thất, chỉ là lần này, nàng nhất định phải chú ý cẩn thận hơn, bởi vì nàng không còn là quỷ nữa, sẽ bị nhìn thấy. Còn chưa tới gần, đã nghe thấy tiếng Bách Lý Mân Tu nói.
"Ngươi vi phạm lời hứa của chúng ta."
Trong giọng nói của Bách Lý Mân Tu tựa hồ còn mang theo một chút tức giận.
"Người tỉnh lại, không phải là Hàn Phỉ." Hắn lại nói một lần nữa.
Lúc Hàn Phỉ nghe thấy câu nói này liền hơi kinh ngạc, nàng cho rằng còn cần thời gian Tiểu Bạch mới nhận ra thân thể kia không phải là nàng. Có vẻ.. là nàng đã đánh giá thấp Tiểu Bạch.
"Ngươi làm trái lời hứa, khế ước của chúng ta cũng coi như bị hủy."
Lời hứa? Khế ước? Tiểu Bạch đến cùng là đang giao dịch cùng người nào?
"Ừm? Ngươi nói có người đi vào?"
Một giây sau, sắc mặt Hàn Phỉ đột ngột biến đổi, lập tức quay người chạy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.