Chương trước
Chương sau
Trước giờ Hàn Phỉ không biết, thì ra trước khi gặp gỡ, hắn còn bị đánh đập một trận.
"Ngươi, ngươi là ai?"
Hàn Phỉ thu hồi tâm tư, quay đầu nhìn về phía đám người đã bị sắc đẹp của nàng làm cho khiếp sợ nói không ra lời, hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Cái, cái gì?"
"Tổng cộng bao nhiêu tiền?"
"Ngươi, ngươi muốn trả tiên hộ tên trộm này sao? Cô nương, ngươi đừng nghĩ quẩn a! Kẻ này trộm đã thành thói! Không thể cứu!"
Hàn Phỉ không trả lời, trực tiếp móc bạc ra, nhét vào trong tay bọn họ, nói: "Đủ chưa?"
Đám người bị số bạc này dọa cho giật nảy cả mình, trên mặt lộ ra nét vui mừng, khoản bạc này còn nhiều hơn số tiền họ kiếm trong một tháng rồi!
Hàn Phỉ cũng không nhìn tới họ nữa, trực tiếp tiến lên một bước, nhìn thân ảnh vẫn còn đang co ro dưới đất, thấp giọng nói: "Đứng lên."
Bóng người nhỏ bé kia động động, thế nhưng vẫn không ngẩng đầu lên.
Hàn Phỉ hít sâu vào một hơi, lặp lại: "Nếu như ngươi vẫn muốn cúi đầu, thì ta sẽ rời đi."
Hàn Phỉ nói được làm được, xoay người liền muốn rời đi, sau một khắc, làn váy của nàng đã bị nắm lấy, đó là một cánh tay nhỏ bẩn thỉu, lại níu lấy làn váy nàng hết sức mạnh mẽ, bước chân Hàn Phỉ dừng lại, không rời đi nữa, thế nhưng có cũng không quay đầu.
Các chủ hàng hai mặt nhìn nhau, có lòng muốn khuyên nhủ cô nương này không nên động lòng thương hại đối với tên trộm này.
"Cô nương a, ngươi nghe chúng ta khuyên một lời, đứa bé này hung dữ lắm, cũng không biết từ đâu chạy tới, không cha không mẹ, trời lạnh như vậy cũng không đông chết được nó, cũng không phải không có ai tốt bụng muốn thu nhận giúp đỡ nó, nhưng đứa nhỏ này tinh lắm, luôn có thể chạy trốn, chạy thì thôi đi, còn trộm cả đồ vật của chủ nhà! Hiện tại cũng học thói xấu, còn dám ăn trộm đồ của chúng ta!"
Trong giọng nói của người bán hàng đều là toàn bộ đều vẻ tức giận, giống như đang nói đến thứ gì rất buồn nôn vậy, ánh mắt nhìn bóng người nhỏ bé kia cũng tràn đầy vẻ ghét bỏ. Không có ai lại đi yêu thích một tên trộm cắp cả.
Giọng nói của Hàn Phỉ lạnh xuống, nói: "Tiền đã cho các ngươi, các ngươi có thể rời đi."
Đám người lập tức á khẩu không biết nói gì, nhưng vẫn rời đi, ánh mắt nhìn Hàn Phỉ đầy vẻ đồng tình, chẳng khác nào đang nhìn một kẻ ngu ngốc. Cưu mang một tên ăn trộm, dẫu cho tuổi của nó còn nhỏ, không phải người ngu thì là cái gì?
Người ngoài đi rồi, Hàn Phỉ cúi đầu nhìn bàn tay vẫn đang cố chấp cầm lấy làn váy của nàng, thở dài một hơi, sắc mặt vừa tức giận vừa buồn cười. Ngàn năm trước, hắn cũng cầm lấy váy nàng như thế, mà duyên phận giữa họ cũng bắt đầu từ đây.
Hàn Phỉ chậm rãi xoay người, nói: "Ngươi cứ định túm váy ta mãi như thế sao?"
"Ta sẽ không rời ngươi."
【 Ta sẽ không rời ngươi)
Câu nói này, giống như xuyên qau ngàn năm, một lần nữa quanh quẩn ở bên tai nàng.
Sau đó bóng người nhỏ bé kia động động, ngẩng đầu lên, mà Hàn Phỉ, rốt cục nhìn thấy dáng vẻ hắn.
Gương mặt bẩn thỉu còn mang theo một tia non nớt, nhưng cặp mắt kia sáng ngời đến khó tin, đồng tử ngăm đen giống như thâm uyên.
Hàn Phỉ cảm giác lòng mình giống như bị bỏng vậy.
Tần Triệt lúc này.. Thật đúng là hoài niệm.
"Tại sao lại giúp ta?" Tiểu hài nhi quật cường hỏi.
Trong cặp mắt kia lập loè vẻ cố chấp quật cường.
Nụ vười nơi khóe miệng Hàn Phỉ càng sâu sắc thêm, lẩm bẩm nói: "Bởi vì.. rất lâu sau này, ngươi sẽ là người luôn đứng bên cạnh ta."
Trong giấc mộng này, Hàn Phỉ lại một lần nữa trải qua thời điểm năm ấy nàng và Tần Triệt gặp gỡ, quen biết, hiểu nhau.
Nàng còn nhớ, trong lúc vô tình nàng nhặt được hài tử này ở góc đường mang về, nàng đặt tên cho hắn, gọi là Hàn Linh. Từ đây, một tiểu bất điểm cứ như thế luôn đứng ở sau lưng nàng.
Lúc đó, Tiểu Hàn Linh còn là một hài tử quật cường, còn rất thông minh, nàng giao cho hắn việc gì, hắn đều có thể lập tức học hỏi rồi thành tốt, vì vậy khi đó, nàng tương đối sủng ái đứa bé này, bất luận đi nơi nào, cũng đều mang theo Tiểu Hàn Linh, thậm chí không chút kiêng dè ôm lấy hắn thật chặt.
Hàn Phỉ lại một lần nữa trải qua những chuyện này một lần, vào lúc này, dường như thời gian cũng mất đi ý nghĩa, tựa mơ mà không phải là mơ, kí ức vốn bị thời gian làm cho phai màu lại một lần nữa tái hiện.
Nửa năm đầu tiên gặp gỡ Tần Triệt là thời gian vô cùng vui vẻ, đứa trẻ này bình thường lạnh như băng, nhưng luôn có thể vào lúc thích hợp lộ ra một tia ấm áp với nàng, luôn làm nàng ấm đến đáy lòng, càng ngày càng đối xử tốt với hắn, mãi đến tận một ngày.
Hàn Phỉ thật sự là không ngờ lại một lần nữa trải qua cảnh tượng đó, chỉ cần nhớ tới đều sẽ rất đau đầu.
Nhưng nàng không thể điều khiển mộng cảnh này, dù vạn lần không muốn, nàng vẫn phải một lần nữa trải qua cơn kinh hãi ấy.
Thân thể nho nhỏ rõ ràng đang ngủ, trong khoảnh khắc liền thành một đại nam nhân.
Đúng vậy, Tiểu Hàn Linh lập tức liền lớn lên, biến thành Đại Hàn linh, phi, chính là Hàn Linh sau này, hiện tại là Tần Triệt.
Hàn Phỉ chưa quên mình lúc đó đã bị dọa đến nỗi suýt lăn xuống giường, còn bị Đại Hàn Linh đỡ lên, từ lúc đó, Hàn Phỉ mới biết được, Tiểu Hàn Linh nàng vẫn quen thuộc cùng yêu thích, là một nam tử trưởng thành.
Nam tử trưởng thành..
Thành niên?
Hàn Phỉ đột nhiên mở mắt ra, lập tức liền đối diện với ánh mắt sợ hãi của Kim Cát.
"Ngươi, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi!"
Vẻ mặt Kim Cát giống như sắp khóc, tuy hiện tại mặt nàng sưng to rất khó nhìn ra được cảm xúc trên đó.
Hàn Phỉ sững sờ tốt một hồi, đột nhiên phản ứng lại.
"Sách! Quyển sách kia!" Hàn Phỉ lẩm bẩm hô.
Kim Cát vội vàng nói: "Sách? Sách gì? Ngươi sắp hù chết ta! Tại sao gọi ngươi cũng không có phản ứng! Quỷ là sẽ không ngủ!"
Hàn Phỉ căn bản nghe không rõ ràng Kim Cát lời nói, giờ khắc này nàng đầy đầu óc đều là cái kia một quyển đằng lão cho nàng sách, thế nhưng nàng sờ khắp toàn thân cũng không tìm tới, trì độn nghĩ đến chính mình giờ khắc này là linh hồn trạng thái, mà quyển sách kia ở thân thể bên trên, cũng không biết rằng nguyên thân có hay không có ném mất .
Hàn Phỉ ảo não cực, lúc đó làm sao không có 1 thanh bên trong nội dung cũng cho nhớ kỹ.
"Uy! Này! Ngươi nghe thấy lời ta nói sao?"
"..."
Kim Cát có chút bất đắc dĩ, nói: "Ngươi trạng thái thật rất không đối với vậy, làm sao luôn thất thần, còn có ngươi lại ngủ!"
Hàn Phỉ có chút không tự nhiên cười 1 cái, nói: "Ta chỉ là mệt."
"Ngươi là ta đã thấy kỳ quái nhất quỷ!"
Hàn Phỉ gỡ bỏ đề tài, nói: "Ta ngủ bao lâu."
Kim Cát rất tự nhiên nói: "2 ngày a!"
Hàn Phỉ mạnh mẽ bị kinh ngạc, xoạt một lần liền bay lên, nói: "Ta còn có việc! Ta rời đi trước! Chờ ta trở lại sẽ cùng ngươi nói!"
Hàn Phỉ không kịp đợi Kim Cát trả lời liền vội vội vàng vàng bay ra đi, lưu lại Kim Cát đầu óc mơ hồ đứng tại chỗ.
"Thật sự là, gấp gáp như vậy làm cái gì! Ta vừa còn muốn hỏi ngươi là ai là Hàn Linh a! Còn có ngươi trong miệng hô cái gì ma, ma, ma, đến cùng đang nói cái gì. Ai nha, thật sự là tính nôn nóng!"
Kim Cát dậm chân một cái, cũng bay đi.
Hàn Phỉ vội vội vàng vàng chạy tới Dần Phỉ bên trong khu nhà nhỏ, vừa đáp xuống đã nhìn thấy tiểu thái giám xông lại, nguyên bản chết lặng trên mặt lần thứ nhất có tên là tức giận vẻ mặt, nói: "Ngươi đi đâu vậy!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.