"Ngươi nói đủ chưa?" Hàn Phỉ lạnh như băng phun ra mấy chữ này. Nguyên thân thở hổn hển, con ngươi trừng lớn đến nỗi sắp rơi cả ra ngoài, phối hợp với hai hốc mắt trũng sâu, vô cùng đáng sợ, thậm chí so với một quỷ hồn như Hàn Phỉ, nàng ta còn càng giống quỷ hơn "Ngươi.." Khí thế trên người nguyên thân bị đè ép, muốn nói gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời. Hàn Phỉ trực tiếp đánh gãy: "Ngươi còn dông dài thêm một câu, ta liền để nó hút khô ngươi!" Nghe thấy câu nói này nguyên thân lập tức ngặm miệng không dám nói lời nào. Trạng thái lúc này của Hàn Phỉ đã có chút bất ổn, vốn dĩ nàng đang phải khổ cực chịu đựng ảnh hưởng của chú đuổi quỷ trong phòng, thế nhưng bề ngoài, nàng vẫn duy trì một bộ cao thâm mặc trắc, thành công khiến nguyên thân có chút cảnh giác. Nguyên thân không hiểu, vì sao mình đã mời đại sư tốt nhất, bày xuống tầng tầng chú đuổi quỷ trong phòng, vì sao vẫn không thể phòng bị được con quỷ này? Chẳng lẽ con quỷ này lợi hại như vậy sao? "Nếu ngươi không muốn chết thì lập tức y theo ta nói mà làm, ăn nhiều lên một chút, cái gì đại bổ thì ăn cái đó, còn nữa.. Ngươi tốt nhất đừng lúc nào cũng có suy nghĩ gϊếŧ đứa bé này, nó sẽ biết đấy." Vìđể là phụ họa câu nói này, tiểu công chúa trong bụng còn hết sức phối hợp động đậy, dọa cho sắc mặt nguyên thân càng thêm tái nhợt. Hàn Phỉ thấy dáng vẻ nàng ta dường như sắp sụp đổ, mà chính mình giờ khắc này cũng không chịu được nữa, liền lưu lại câu cuối cùng: "Ngươi tự lo lấy đi." Sau đó Hàn Phỉ liền biến mất trong phòng, lưu lại nguyên thân, nàng ta siết chặt nắm tay, trong ánh mắt lóe lên một vệt không cam lòng. Mà Hàn Phỉ cảm giác thân thể mình cũng sắp đến cực hạn, liền liếc mắt nhìn cái bụng to kia lần cuối, sau đó liền chậm rãi bay đi. Lúc Hàn Phỉ rời khỏi phạm vi tẩm cung liền lập tức liền quỳ một chân trên đất, dọa Kim Cát sợ đến giật thót, vội vã bay qua đỡ Hàn Phỉ lên, sắc mặt lo lắng nói: "Ngươi làm sao thế? Ngươi có khỏe không? Ôi ta đã cảnh báo ngươi rồi, đừng có đi vào! Ngươi xem ngươi đi, đã sắp trong suốt rồi!" Hàn Phỉ cúi đầu, nhìn thân thể mình, nửa người dưới quả thật đã có chút nhìn không rõ. "Lần này ngươi phải làm sao bây giờ a! Ta dẫn ngươi đi Lãnh Cung, nơi đó âm khí nặng, ngươi sẽ dần tốt lại!" Dứt lời, cũng mặc kệ Hàn Phỉ có đồng ý hay không, Kim Cát nhiệt tình đỡ nàng bay về Lãnh Cung. Nhờ có tác dụng của âm khí nơi Lãnh Cung, chờ một lúc sau, cảm giác khó chịu trong lòng đặt Hàn Phỉ dần bình phục lại đi, nàng miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, nói: "Ta không sao." Một mực chờ đợi ở bên cạnh, Kim Cát có chút tức giận nói: "Ngươi xúc động như vậy, sớm muộn sẽ hại chết bản thân, rốt cuộc là chuyện quan trọng đến mức nào đáng để ngươi làm như vậy?" Hàn Phỉ ngậm miệng không nói. Kim Cát không thể làm gì khác hơn là từ bỏ, nói: "Khoảng thời gian này ngươi hãy ở lại chỗ này, đừng có đi đâu, hiểu chưa? Nếu không Hồn Thể của ngươi sẽ không phục hồi lại được đâu!" Hàn Phỉ gật đầu liên tục, nàng sợ mình mà lắc đầu thì e là Kim Cát sẽ phát điên a. "Ta đi tìm cho ngươi một chút đồ ăn bồi bổ. Ngươi ở nơi này chờ ta một chút." Hàn Phỉ kinh ngạc, nói: "Đồ ăn? Quỷ cũng phải ăn cái gì sao?" "Cũng không nhất định, thế nhưng có thể làm Hồn Thể chúng ta thoải mái." Hàn Phỉ ngược lại là mở mang hiểu biết, mà Kim Cát sau khi lại căn dặn một phen mới rời đi, tư thế kia là vô cùng lo lắng Hàn Phỉ. Lưu lại Hàn Phỉ một mình ở Lãnh Cung chờ đợi, nàng nhắm mắt trầm tư. Mãi đến tận lúc này, nàng mới có tinh lực làm rõ những suy nghĩ trong đầu. Bảo bảo trong bụng không phải là đứa bé bình thường, vậy thì thân phận của Tần Triệt rất đáng nghi. Thế nhưng dù cho Hàn Phỉ có suy nghĩ nát óc cũng không thể đoán ra, Tần Triệt đến cùng đang giấu giếm cái gì. Một cảm giác mệt mỏi từ đáy lòng xông tới, Hàn Phỉ cảm thấy có chút vô lực, xa cách Tần Triệt đã lâu, nỗi nhớ nhung hắn vẫn luôn bị nàng đè nén lại dần dần dâng lên. Hàn Phỉ nhắm hai mắt, chậm rãi nằm trên mặt đất, mái tóc dài xõa tung che đi gương mặt nàng, cơn buồn ngủ dần dần xông tới, Hàn Phỉ không chống đỡ được nữa, cứ như vậy ngủ thiếp đi. Nàng đã quên một điều, quỷ sẽ không ngủ. Lúc Kim Cát tìm được đồ ăn, vội vội vàng vàng chạy về, đã nhìn thấy Hàn Phỉ ngủ trên mặt đất, nhưng bất luận Kim Cát gọi thế nào, đẩy ra sao, nàng vẫn bất tỉnh. Hàn Phỉ lại nằm mơ. Thế nhưng lần này, là một giấc mơ hoàn toàn khác. Không phải là tiềm thức của Tần Triệt, cũng không phải tràng cảnh xa lạ với nàng. Nàng đứng ở trên đường cái, hai bên đường phố rộn rộn ràng ràng, người bán hàng rong thét to, người đi đường tới lui, ai cũng đều mặc áo bông dày, vẻ mặt vội vã, giữa bầu trời bay bông tuyết trắng như lông ngỗng tung bay, từng mảng từng mảng tuyết hoa rơi xuống, Hàn Phỉ cứng ngắc đưa tay ra, thể mà lại cảm nhận rõ ràng được cái rét lạnh. "Còn bánh của ta! Thì ra chính là ngươi ăn trộm! Tuổi còn trẻ không làm chuyện tốt, đi học thói trộm cắp hả!" Dứt lời, ông chủ của các cửa hàng dồn dập giơ gậy gỗ trong tay, mà dưới chân bọn họ, có một bóng người đang co ro, ôm thật chặt đầu, che chắn thân thể nhỏ yếu lại, đây là tư thế bảo vệ bản thân tốt nhất. Vào lúc những cây gậy sắp đánh vào trên thân thể non nớt kia, một cánh tay ngọc nhỏ dài trực tiếp nắm một cây gậy sắp hạ xuống. Nàng cúi đầu nhìn chính mình, nàng đang khoác một thân áo choàng lông tơ trắng như tuyết, bên trong, là một thân váy hồng, mà trong tay, không biết từ lúc nào đã cầm một cây dù màu thiên thanh. Giống như đã từng xảy ra. Hàn Phỉ hoảng hốt nghĩ, kí ức bị phủ đầy bụi từng chút một lộ ra, tràng cảnh trước mặt hết thảy đều bắt đầu mơ hồ. Nàng rốt cục nhớ đến khung cảnh tương tự giống như đã từng diễn ra, khóe miệng không nhịn được câu lên một nụ cười, trong đó, còn mang theo hoài niệm cùng chờ đợi. Hàn Phỉ theo con đường trong ký ức mà đi đến, dưới bước chân mềm mại, vạt áo choàng hơi tung bay lên, mái tóc đén bị vén ra sau đầu, gương mặt trắng nõn, dung nhan kiều diễm, đẹp đến mức không gì tả nổi, khiến những người tới lui trên đường cũng không nhịn được dừng chân thưởng thức. Mãi đến tận khi, Hàn Phỉ đi tới cuối đường, nghe thấy một trận tiếng ồn ào. "Đánh chết hắn! Đây là một thằng ăn cắp! Ta đã thấy mấy ngày này làm sao luôn thiếu mất mấy cái Bánh Bao nhân thịt! Đều là do thằng nhãi con này cho ăn vụng đi! Nhìn xem ta có đánh chết ngươi không!" "Còn có thịt heo trên cửa hàng của ta nữa! Cũng là do ngươi ăn vụng đi!" Các chủ cửa hàng trực tiếp há hốc mồm, quay đầu nhìn lại, đã thấy một mỹ nhân gương mặt phủ đầy băng sương xuất hiện bên cạnh họ. Hàn Phỉ quả thật rất tức giận. Ánh mắt nàng rơi vào thân ảnh đang co ro trên đất, nhìn bóng người nhỏ bé ăn mặc đơn bạc, phía trên còn tràn đầy miếng vá, cái chân lộ ra cũng vô cùng bẩn thỉu, không có giày, đã bị đông cứng đến căng nứt cả da. Trong lòng Hàn Phỉ vô cùng đau đớn. Ngàn năm trước, lúc nàng gặp Tần Triệt, chính là khi nhìn thấy hắn đầy vết thương ngã trên mặt đất, khi ấy hắn cũng nhỏ yếu, cũng đang ôm lấy chính mình như thế, huyết dịch đã nhuốm đỏ cả nền tuyết trắng. Chỉ là..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]