Chương trước
Chương sau
Mà nơi này, không có Kim Cát. Ngay cả một quỷ hồn cũng không có. Rõ ràng có nhiều quỷ hồn đi vào như vậy, nhưng hiện tại một cái bóng cũng không thấy.
Hàn Phỉ khắc chế thanh âm run rẩy, gọi vài câu. "Kim Cát! Kim Cát, ngươi ở đâu?"
Vắng lặng như tờ, không có tiếng trả lời. Hàn Phỉ mạnh mẽ nhắm mắt, trong lòng dâng lên cảm giác tuyệt vọng, Kim Cát sợ là đã có chuyện rồi. Nếu như có thể, Hàn Phỉ không hi vọng Kim Cát xảy ra chuyện gì, đó là một quỷ hồn thiện lương, trong khoảng thời gian nàng mất đi thân thể, nếu như không có Kim Cát, nàng tuyệt đối không thể ung dung như vậy, đây là bằng hữu quỷ hồn đầu tiên của nàng. Nhưng, hiện tại, ngay cả bằng hữu của mình, Hàn Phỉ cũng không thể cứu nổi.
Một cơn phẫn nộ xông tới, Hàn Phỉ quay về phía cái ao đen xì, gào lên: "Ngươi đến cùng là thứ gì? Ngươi giấu bọn họ đi chỗ nào rồi?"
Mặt ao vẫn yên tĩnh, chỉ có tiếng nước nhỏ tí tách đều đều như cũ.
"Ta không biết ngươi là ai, nhưng ngươi đi ra cho ta! Mau xuất hiện đi!"
Nhưng mà, bất luận Hàn Phỉ nói cái gì, vẫn là không được đáp lại nửa phần. Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, đưa tay vào trong lòng móc ra một thứ. Đó là một viên đạn pháo. Thứ này là do tiểu thái giám ở cung điện sát vách ném lên người nàng, cố gắng hù dọa nàng, thế nhưng lại bị Hàn Phỉ dọa ngược, tiểu thái giám khóc sướt mướt ném xong đạn pháo liền co giò chạy mất, mà Hàn Phỉ cũng thuận lợi thu được viên đạn pháo, rồi cất trong người. Hiện tại thứ này ngược lại là phát huy được tác dụng.
Hàn Phỉ cầm đạn pháo trong tay, một bàn tay khác cầm diêm, đốt lên dây pháo, sau đó ném về phía cái ao, nhất thời một trận tiếng nổ tung ầm ầm vang lên, toàn bộ không gian Hắc Ám cũng bị đạn pháo nổ cho sáng bừng. Mặt ao vốn phẳng lặng bắt đầu ùng ục ùng ục bốc lên từng đám khói đen, giống như đang sợ hãi cái gì đó vậy, ngay cả nước ao cũng dập dờn ra từng vòng gợn sóng.
Nụ cười gằn nơi khóe miệng Hàn Phỉ càng sâu, chỉ cần thứ trong ao kia biết sợ là được, nàng luôn thích uy hiếp người khác.
"Ngươi còn không xuất hiện sao? Không đi ra ta liền nổ tan nơi này! Đạn pháo của ta còn nhiều lắm!"
"Tiếng ùng ục ùng ục càng lớn hơn, tựa hồ đang đáp lại nàng vậy, Hàn Phỉ thậm chí còn nghe ra trong tiếng ùng ục này còn mang theo ý tứ cảnh cáo. Quả nhiên, đồ chơi này có ý thức. Như vậy thì dễ làm rồi.
" Ngươi không tin thì chúng ta có thể thử xem! "
Dứt lời, Hàn Phỉ lại móc ra một chuỗi đạn pháo, lần này thứ dưới ao không thể tiếp tục giả chết được nữa, rất nhanh, từ trong ao nước xuất hiện một gương mặt cực lớn. Không, thứ kia đã không thể gọi là một mặt bình thường, nó không có ngũ quan, mắt mũi miệng đều là khoảng không, chỉ có hình dáng của một gương mặt, người bình thường mà nhìn thấy tuyệt đối sẽ bị hù chết.
Hàn Phỉ nhìn chằm chằm gương mặt đó, tất cả cảm giác nguy hiểm cùng quái lạ cũng đều đến từ chính nơi đó.
" Chính là ngươi sao? Thứ vẫn luôn tồn tại ở đây. "
" Ngươi dám.. quấy rối ta. "
" Đúng, quấy rối ngươi đấy! Ngươi giấu bằng hữu của ta ở đâu rồi? "
" Ngươi quấy rối ta, quấy rối ta, quấy rối ta. "
Kẻ có gương mặt quái lạ kia vẫn lặp lại câu nói này, đến nỗi lỗ tai Hàn Phỉ cũng bắt đầu đau lên. Sau đó lại là một trận tiềng ùng ục cực lớn vang lên, nước trong ao đọng lại thành một bàn tay to lớn, hướng thẳng đến Hàn Phỉ mà đến, tựa hồ như muốn bắt lấy nàng vậy.
Đồng tử của Hàn Phỉ co rụt lại, thân thể căng thẳng, vô thức muốn tránh ra, bàn tay lớn kia lại bất ngờ đình trệ ở giữa không trung.
" Vương, khí tức của vương.. "
" Vương.. Vương.. "
" Là vương.. "
Mặt người trong ao nước tựa hồ vặn vẹo một hồi, âm điệu cũng biến đổi.
Hàn Phỉ cau mày, cái gì là vương với chẳng đế thế nhỉ? Người này đang nói cái gì?
" Không đúng, không phải, không phải là vương.. "
" Là vương.. Không phải là vương.. "
Mặt người chậm rãi từ trong nước hiện ra, từng chút một đứng lên. Giống như cái mặt khổng lồ phiêu phù ở trên nước vậy, vừa nhìn liền lập tức cảm thấy tê cả da đầu.
Hàn Phỉ đứng tại chỗ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm gương mặt của người kia, không rõ 'Vương' trong miệng hắn đến cùng là có ý gì.
" Ngươi, là ai? "
Lông mày Hàn Phỉ nhíu lại, nói:" Ta còn đang muốn hỏi ngươi là ai đây này. "
" Ta, chính là ma tiên tri. "
Ma? Tiên tri? Thứ này có quan hệ gì với ma? Hàn Phỉ tạm thời để nghi hoặc này qua một bên, nói:" Ngươi đã làm gì những quỷ hồn kia? "
Mặt người trầm mặc mấy phần, trái tim Hàn Phỉ cũng nặng nề theo.
" Tất nhiên là hóa thành thức ăn cho Ma Tộc chúng ta. "
" Không có khả năng cứu vãn? "
" Không có. "
Mặt người như chặt đinh chém sắt, rất có ý tứ ngươi làm gì được ta.
Hàn Phỉ không nói hai lời, trực tiếp đã cầm ra viên đnạ pháo, làm bộ muốn đốt nó lên, mặt người vặn vẹo một hồi, thanh âm mang theo vẻ run rẩy:" Chờ chút! "
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói:" Ngươi nghĩ kĩ chưa? Còn có khả năng hay không? "
Mặt người cơ hồ là rặn ra nói:" Có. "
" Thả bằng hữu của ta ra. "
" Chỉ cho phép một tên. "
" Được. "
Hàn Phỉ cũng biết mình vô lực, chỉ có thể thầm nói tiếng xin lỗi trong lòng.
" Kẻ nào? "
Hàn Phỉ yên lặng nói một câu:" Người mập mạp nhất ấy. "
Mặt người tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó. Một lúc lâu sau, lại là một trận ùng ục ùng ục vang lên, từ trong ao nước xanh đen xuất hiện một hình người, Kim Cát cứ như vậy bị lôi ra, ném đến dưới chân Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ vội vã hô:" Kim Cát! Kim Cát ngươi tỉnh lại đi! "
Nhưng bất luận nàng gọi thế nào, Kim Cát vẫn hôn mê, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nói:" Ngươi đã làm gì nàng? "
" Chẳng qua là tạm thời hôn mê, ta còn không chưa tiêu hóa hết, ngươi không cần phải lo lắng. "
" Tốt nhất là như ngươi nói. "
Hàn Phỉ kiểm tra hồn thể của Kim Cát một lúc, sau khi phát hiện không có tổn thương, mới miễn cưỡng tin tưởng người này.
Nhân cơ hội, Hàn Phỉ nhớ lại tình hình khi Tiểu Bạch ở đây, nói:" Người lần trước cùng ngươi làm giao dịch gì? "
" Khế ước là bí mật, không thể tiết lộ. "
" Cũng không tính là tiết lộ, ngươi có thể lộ ra một chút thôi. "
" Không thể. "
Hàn Phỉ đổi một cách hỏi khác:" Vậy ta muốn cùng ngươi làm giao dịch thì phải làm sao? "
" Không thể. "
" Cái gì mà không thể? "
" Không thể cùng ngươi làm giao dịch. "
" Vì sao? "
" Khí tức của ngươi không còn, không có thứ ta muốn. "
" Ngươi mới vừa rồi không phải đã nói trên người ta có khí tức của vương gì đó sao? "
" Ta cảm thụ sai. "
"... "
Thời đại này, ngay cả ma cũng mở mắt nói mò sao?
" Trên người ngươi không thể có khí tức của vương được. "
" Cái gì là Vương? "
" Là ma vương của chúng ta. "
" Ai là Ma Vương? "
" Không thể nói. "
Được rồi, miệng của tên này ngược lại là rất chặt chẽ.
" Ngươi làm sao cũng không thể lộ ra một chút sao? Nói không chừng chúng ta sẽ là đồng bọn giao dịch rất tốt đấy. "
Mặt người trầm mặc một hồi.
" Ta muốn ngươi. "
" Ta? "
" Ta cảm nhận được thân thể ngươi là đại bổ. "
Hàn Phỉ:.
Hiện tại ngay cả Ma Đô cũng cảm nhận được thân thể nhân sâm của nàng trân quý sao?
Hàn Phỉ phòng bị nhìn nó một chút, nói:" Không được! "
" Giao dịch không thể tiến hành. "
Hàn Phỉ tức giận, nói:" Vậy ta liền lấy một đống đạn pháo nổ ngươi!"
Mặt người co rúm lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.