Chương trước
Chương sau
"Ngươi chờ ở đây một chút, ta đi chuẩn bị ít đồ."
Nói xong, lão giả cũng mặc kệ Hàn Phỉ, trực tiếp liền động thủ loay hoay với những cái bình sứ.
Mà Hàn Phỉ cũng nhìn quanh bốn phía nhìn, trong lòng có chút ngạc nhiên, nơi này vậy mà nhìn có chút giống với phòng thí nghiệm hóa học ở xã hội hiện đại.
Hàn Phỉ không nhịn được hiếu kỳ hỏi: "Tiền bối, ngài đến cùng là ai? Tên gọi là gì?"
Hai tay lão giả bận bịu, có chút hoài niệm nói: "Tên sao.. Đã nhiều năm rồi không có người hỏi ta như vậy, trước khi ta lui về quy ẩn, cũng có rất nhiều người biết rõ tên của ta, Dần Phỉ đại sư."
Hàn Phỉ ừ một tiếng, cũng không có lộ ra quá nhiều biểu hiện, bởi vì nàng chưa từng nghe qua cái tên này. Nhưng nếu như đem danh tự này tung ra bên ngoài, tuyệt đối sẽ tạo nên oanh động khắp nơi.
Đây chính là Dần Phỉ đại sư! Chính là thủy tổ của nghề toán mệnh nhìn lén thiên cơ của toàn bộ đại lục!
Ngay cả những người được gọi là Thiên sư của mỗi quốc gia ở trước mặt Dần Phỉ đại sư cũng chỉ là trò mèo! Nếu như nói trên đời này thực sự có người có thể khởi tử hồi sinh cho người khác, vậy thì Dần Phỉ đại sư tuyệt đối là người đứng đầu!
Tính Thiên mệnh, định mệnh lý, nghịch thiên cải mệnh, phong thủy định vị hết thảy là điều chắc chắn, trong truyền thuyết, đây chính là người có thể sánh ngang với một bậc đế vương.
Chỉ là.. Dần Phỉ đại sư đã 'Tạ thế' từ rất lâu, chết khi còn trẻ, mọi người nói, dó ông dò xét thiên cơ quá nhiều nên không thể sống dài, bởi vì ông trời sẽ trừng phạt, vì thế hiện tại mọi nguời trong thiên hạ đều tin Dần Phỉ đại sư đã sớm bị ông trời gọi đi rồi.
Ai có thể ngờ, đường đường là Dần Phỉ đại sư lại cư ngụ trong một gian nhà nhỏ lụi bại như thế? Còn ở ngay trong hoàng cung Vân Hỏa?
Nhưng cũng đáng tiếc là, Hàn Phỉ căn bản không biết ông là ai, tự nhiên cũng không thể tốt tốt tương giao một phen, đối với nàng mà nói, đây chẳng qua cũng chỉ là một cái tên thôi, không phải là một tồn tại truyền kỳ.
Lão giả, cũng chính là Dần Phỉ hết sức hài lòng với thái độ bình tĩnh này của Hàn Phỉ, làm người nổi tiếng quá lâu, lão lại yêu thích làm một người bình thường, sau đó càng thêm chăm chú thao túng đồ vật trong tay, ngoài miệng lại nói: "Nữ Oa, ngươi còn chưa nói cho ta biết tên ngươi."
"Hàn Phỉ."
Động tác trong tay Dần Phỉ chợt khựng lại: "Hở! Cái gì?"
"Hàn Phỉ." Hàn Phỉ lại lặp lại một câu.
Dần Phỉ tự mình lẩm bẩm: "Hình như ta đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi."
Hàn Phỉ cười nói: "Không thể nào đâu, vãn bối chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi."
Dần Phỉ nghĩ một hồi, vẫn không nhớ ra được nên chỉ đành từ bỏ.
"Phỉ nha đầu đả gả cho người ta chưa?"
Hàn Phỉ đối với việc vị đại sư này há mồm liền xưng hô thân mật như vậy cũng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, nhưng nàng không hề ngăn cản, e là người trưởng bối này đối xử như thế với một vãn bối như nàng, có thể coi như là một loại vinh hạnh đấy.
Thế nhưng trực tiếp hỏi vấn đề tế nhị như vậy..
Hàn Phỉ có chút khó trả lời, nhưng vẫn nói: "Rồi ạ."
Dần Phỉ kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao? Đối phương là ai? Ngươi là linh hồn xuất khiếu, tình lang của người mà biết chắc sẽ lo lắng muốn chết a."
Hàn Phỉ cười khổ, nói: "Hắn sẽ không biết."
Dù sao, ngay cả Hàn Phỉ cũng không biết giờ khắc này Tần Triệt ở phương nào.
Dần Phỉ tưởng bản thân đã nhắc tới chỗ đau của Hàn Phỉ, ngược lại là có chút thương hại nói: "Xem ra là một phu quân không thể nhờ cậy a!"
Hàn Phỉ dở khóc dở cười, nói: "Không phải như tiền bối nghĩ đâu, chỉ là quá trình này.. phát sinh rất nhiều chuyện, cũng có rất nhiều nỗi khổ tâm trong lòng, cho nên mới sẽ tạm thời tách ra."
"Được rồi, là ta nghĩ nhiều rồi."
Trong lòng Hàn Phỉ ấm áp, một người già như ông lão này vậy mà lại rất nhiệt tình.
"Được rồi, đã xong."
Dần Phỉ cầm trong tay một cái bình sứ, đi đến trước thùng nước tắm, đổ thứ trong bình vào đó, nhất thời nhuộm nước trong thùng thành màu tím đen thâm trầm.
"Gốc nhân sâm vua này đã rất lớn, nhưng dựa theo kích thước cơ thể người mà nói thì vẫn còn quá nhỏ a, chúng ta cần dướng cho nó lớn lên thêm."
Dứt lời, Dần Phỉ lập tức đặt gốc nhân sâm vua vào trong thùng nước đen, trong sắc mặt còn tràn đầy vẻ đau lòng.
Cứ thế ném gia tài bạc vạn đi như thế a!
"Xì xì!" Một làn khói màu tím đen bốc lên nghi ngút.
"Cần một ít thời gian là có thể hoàn thành, đợi nó tham ngộ lớn lên, là ta có thể bỏ hồn thể của ngươi vào, thế nhưng trước đó, ta cần nói với ngươi một vào chuyện phải chú ý."
Sắc mặt Hàn Phỉ lập tức trở nên nghiêm túc, vẻ mặt chăm chú nói: "Được, ta sẽ nhớ kỹ."
"Thứ nhất, bí mật này chỉ có Trời biết Đất biết, Ngươi biết Ta biết, không được để cho người thứ ba biết, dù sao việc này chính là bí mất sư môn ta, không thể truyền ra bên ngoài."
"Được."
"Thứ hai, sau khi thành công, ngoại hình của ngươi sẽ có chút thay đổi, nhưng đây chỉ là tạm thời, bởi vì ngươi còn cần thời gian thích ứng, chờ sau khi đã ứng rồi, thì gốc nhân sâm này sẽ gắn chặt vào hồn thể của ngươi, đến lúc đó ngoại hình sẽ cải biến, thế nhưng biến thành cái dáng dấp gì ta cũng không thể bảo đảm. Hoặc đẹp, hoặc xấu, đều có khả năng. Có điều cũng sẽ không quá xấu đi.. Đại khái là thế, hà hà."
Hàn Phỉ thầm căng thẳng trong lòng, đối với chuyện này nàng còn có chút lo lắng, thế nhưng hiện tại cũng không có cách nào khác, chỉ đành chấp nhận mà thôi.
"Ta chấp nhận."
"Rất tốt, thứ ba, sau khi hồn thể và thân xác hoàn toàn hợp nhất, ngươi cần thường xuyên ngâm nước, tẩm bổ cho thân thể nhân sâm, mặt khác, ngươi cần tránh để mình bị thương, hiểu chưa? Bởi vì máu chảy trên người ngươi không phải là Chân Huyết, mà là nước do nhân sâm tham ngộ, nó thuộc về bổn mạng của ngươi, có thể cứu Người chết sống lại, khởi tử hồi sinh, thế nhưng công hiệu này một khi phát huy, ngươi sẽ chết."
Hàn Phỉ nói không ra lời.
Vẻ mặt Dần Phỉ tràn đầy nghiêm túc trước nay chưa từng có, lặp lại.
"Điểm thứ ba ngươi nhất định phải nhớ kỹ! Đây là điều quan trọng nhất! Tuyệt đối đừng nghĩ tới chuyện dùng chính mạng mình đi cứu người khác, chẳng có cái gì quan trọng bằng tính mạng của bản thân đâu! Một chút huyết nhục thì cũng không có chuyện gì, thế nhưng muốn cứu người chết sống lại e là ngươi sẽ phải dùng đến nửa người, ngươi nghĩ xem, lúc đó ngươi còn có thể sống nữa hay không!"
"Ta.."
"Hãy nghe ta nói hết! Càng bết bát là, bởi vì Hồn Thể của ngươi nhập vào gốc nhân sâm, vì thế nếu như ngươi một lần nữa chết đi, thì kết cục chờ đợi ngươi chính là hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng không có! Ngươi nhất định phải nhớ kỹ điểm này! Hiểu chưa?"
Hàn Phỉ trầm trọng gật đầu, nói: "Ta hiểu."
Lúc này vẻ mặt Dần Phỉ mới dãn ra, nói: "Hiểu là tốt rồi, ta cũng không muốn phải trả đại giới ra như vậy để cứu ngươi về rồi lại thành công cốc."
Hàn Phỉ cười lắc đầu: "Không đâu."
"Đúng rồi, trước tiên ta muốn hỏi, ngươi nói ngươi không có thân thể, vậy trước đây, ngươi nhập vào nơi nào? Nếu không ngươi đã sớm biến mất trên thế gian."
Vẻ mặt Hàn Phỉ trở nên cứng ngắc.
"Làm sao? Không thể nói à?" Hàn Phỉ trầm mặc.
Lão giả lộ ra vẻ bừng tỉnh, nói: "Kỳ thực ngươi không nói, ta cũng đã đoán được một hai, hôm nay ta quan sát một chút thiên tượng, tuy không thể tùy tiện dò xét thiên cơ, nhưng tốt xấu cũng có thể nhìn ra vài thứ, khí tức trong tẩm cung kia, có chút hỗn loạn a."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.