Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ thật sự là bị ánh mắt của lão nhân nhìn chằm chằm đến sợ hãi, không nhịn được lùi về sau một bước.
Lão giả lập tức liền đưa tay kéo nàng lại, Hàn Phỉ cũng không trốn tránh, dựa theo kinh nghiệm trước đây, người này sẽ không bắt được nàng, dù sao bây giờ nàng là quỷ nha.
Thế nhưng chuyện thần kỳ đã phát sinh, Hàn Phỉ cảm giác được cánh tay căng thẳng, kinh ngạc phát hiện bàn tay khô héo của lão giả đang nắm thật chặt cánh tay nàng.
"Ngài!"
Lão giả cười cười, nói: "Ngươi trốn cái gì, nữ oa tử, ta không phải chỉ nhìn ngươi nhiều thêm một chút thôi sao, chẳng qua là ta sống lâu như thế, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một sinh hồn còn mang theo Thần Khí, thật là kỳ quái, ngươi tên là gì?"
Hàn Phỉ sâu sắc liếc mắt nhìn lão giả, trong lòng biết rõ đây nhất định không phải là người bình thường, có điều tại sao người này lại xuất hiện ở một nơi hẻo lánh như thế trong hoàng cung?
Vào lúc Hàn Phỉ cảm thấy kinh ngạc, đột nhiên cổ tay mát lạnh, có đồ vật gì đang quấn quanh cổ tay nàng. Hàn Phỉ cúi đầu nhìn, phát hiện không biết từ khi nào, một sợi tơ hồng bị buộc ở đó. Ông lão này.. sao có thể chạm được vào nàng?
"Ngươi hình như cảm thấy rất kỳ quái?" Lão giả cười nói.
Hàn Phỉ nuốt nước miếng, nói: "Sao ngài lại làm được?"
Lão giả cười không nói, lập tức nhìn về phía tiểu thái giám, nói: "Nguyên Bảo, sao ngươi lại đem người này tới đây?"
Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, bay đến, nói: "Giúp nàng một chút."
Lão giả thoáng cảm thấy kinh ngạc, nói: "Rất hiếm khi thấy ngươi chủ động nhờ ta hỗ trợ, tại sao?"
Hàn Phỉ cũng nhìn sang, đừng nói lão giả, nàng cũng rất tò mò!
Tiểu thái giám trầm mặc một hồi, nói: "Nàng không đáng chết."
Hàn Phỉ có chút không hiểu câu nói này, sao tiểu thái giám lại có vẻ rất hiểu nàng thế nhỉ?
Lão giả ngược lại là cười một tiếng, nói: "Thì ra ngươi cũng cảm nhận được a? Không hổ là bị quỷ hồn được ta điểm hóa, vẫn có chút linh tính." Trong giọng nói, còn có chút vui mừng.
Chỉ có Hàn Phỉ là chẳng hay biết gì, không hiểu ý tứ của họ, trực tiếp chen đầu vào hỏi: "Sợi dây đỏ buộc lên cổ tay ta là cái gì?"
Nói xong, Hàn Phỉ còn đưa tay sờ sờ, sợi dây này lành lạnh, chạm vào rất thoải mái.
Lão giả nhắc nhở: "Đừng làm đứt, nếu không sẽ không thể đè ép được quỷ tính của ngươi."
Hàn Phỉ cau mày: "Quỷ tính?"
Lão giả quay đầu, nói: "Nhìn chân ngươi đi."
Hàn Phỉ theo lời nhìn xuống dưới chân, lập tức trợn mắt há mồm, nàng phát hiện hai chân không biết từ lúc nào đã bắt đầu mơ hồ biến thành màu đen, đây không phải là một hiện tượng tốt nha.
"Nhìn thấy chưa, đến khi ngươi toàn bộ đều biến thành màu đen, thì dù cho ngươi có là sinh hồn, thì đời này ngươi cũng không có hi vọng một lần nữa sống lại đâu."
Hàn Phỉ nhạy cảm bắt được từ mấu chốt trong lời nói của lão giả, nói: "Một lần nữa sống lại? Ngài, ngài nói lại lần nữa! Ta, ta có thể một lần nữa sống lại sao?"
Trong giọng nói của Hàn Phỉ toàn bộ đều là vẻ khiếp sợ, thậm chí ngay cả thân thể cũng có chút mất khống chế mà run rẩy một hồi.
Lão giả thấy bộ dáng này của Hàn Phỉ kiền lộ ra một nụ cười, nói: "Thế nào, chẳng lẽ là ngươi tưởng bản thân mình chết thật?"
Hàn Phỉ bị hỏi đến sững sờ, nói: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Nàng đã thành quỷ, chẳng lẽ lại còn sống?
Lão giả cảm thấy buồn cười, nói: "Ngươi biết cái gì gọi là sinh hồn không? Chính là giống ngươi vậy, không chết hoàn toàn, còn có hi vọng sống lại."
Hàn Phỉ vô thức xông lên trước, muốn bắt lấy cánh tay lão giả, thế nhưng nàng lại chỉ bắt được khoảng không.
"Làm sao lại.."
Rõ ràng vừa rồi lão giả còn nắm được cánh tay nàng, làm sao nàng lại không chạm được vào ông ấy?
"Nữ oa tử, tuy ngươi là sinh hồn, nhưng cũng không có nghĩa là ngươi có thể chạm được vào thực thể a, ta có thể đụng tới ngươi là bởi vì trên tay ta có bôi chút đồ vật, ngươi lại không thể."
Nói xong, lão giả còn xòe tay ra cho Hàn Phỉ nhìn, trên lòng bàn tay lão bôi đầy chất lỏng màu đỏ.
"Nhìn thấy chưa, đây chính là lí do ta có thể chạm vào ngươi, những thứ này là hỗn hợp máu động vật thuần âm ta thu thập mà thành, vì thế ta có thể chạm được vào quỷ hồn, có điều ta cũng có chút chuyện muốn hỏi ngươi, một sinh hồn như ngươi vo duyên vô cơ chạy ra ngoài làm gì? Không trở lại được thân thể của mình sao?"
Vấn đề lão giả hỏi trực tiếp khiến Hàn Phỉ á khẩu không trả lời được.
Thân thể? Nàng cũng muốn thân thể của mình a! Nhưng, thân thể kia không phải là nàng.
Vẻ mặt của Hàn Phỉ lập tức liền trở nên cô đơn.
Thấy Hàn Phỉ không trả lời, lão giả nhìn nàng, nói: "Đây là làm sao? Sao đột nhiên lại không trả lời?"
Hàn Phỉ cười khổ một tiếng, ngẩng đầu lên, nói: "Ta không có thân thể."
Lão giả kinh ngạc, nói: "Cái này không đúng a, trạng thái sinh hồn ngươi rõ ràng chính là mới vừa thoát ly khỏi thân thể không lâu, ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi không quay lại, ngươi sẽ không thể quay về nữa đâu."
Ánh mắt Hàn Phỉ càng thêm ảm đạm, nếu như có thể, nàng cũng muốn trở lại, trong bụng thân thể kia còn có bảo bảo của nàng, nhưng.. Hàn Phỉ nhớ lại lời nguyên thân đã nói, nàng không thể để cho bảo bảo có chút mảy may nguy hiểm!
"Ta không thể trở lại."
Lão giả tựa hồ đã đoán được nội tình, thở dài, nói: "Ngươi là sinh hồn, nếu thời gian rời khỏi thân thể quá lâu, quỷ tính của ngươi sẽ dần mạnh lên, chân ngươi biến đen chính là một minh chứng, ngươi không phát hiện ra rằng mình càng ngày càng khó khống chế tâm tình cùng tính công kích sao?"
Trong lòng Hàn Phỉ căng thẳng.
"Mức độ càng ngày càng sâu, ngươi sẽ triệt để chết đi, một chút hi vọng cũng không có."
Hàn Phỉ cắn răng, nói: "Ngài có cách đúng không? Xin hãy cứu ta."
Lão giả không đáp.
Hàn Phỉ quyết tâm, đột nhiên cúi người xuống, biểu hiện cung kính nói: "Xin ngài, hãy cứu ta!"
Mỗi một chữ, Hàn Phỉ tựa hồ đều dùng hết khí lực để nói ra khỏi miệng, nếu như có thể sống lại, nàng đồng ý trả giá thật lớn, nàng còn có quá nhiều chuyện chưa làm xong, nàng không thể dừng lại.
Lão giả chắp tay sau lưng, vẻ cao thâm mạt trắc nói: "Muốn ta giúp ngươi cũng không phải là không thể, nhưng ta cũng cần ngươi giúp ta hoàn thành một chuyện."
Hàn Phỉ ngẩng đầu lên, khó nén kích động nói: "Chỉ cần trong phạm vi khả năng của ta, ta nhất định sẽ nghĩa bất dung từ!"
Cho dù là vào lúc kích động như vậy, lí trí của Hàn Phỉ vẫn còn, nàng không để bản thân đầu óc nóng lên mà hứa hẹn.
Lão giả lộ ra vẻ thỏa mãn, nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó ngươi, nhất định là ngươi có thể làm được, chỉ là có chút khó khăn mà thôi."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Vậy thì ta đáp ứng."
Sau khi nghe đến đó, tiểu thái giám vẫn một mực ở đứng phía sau đột nhiên xoay người liền muốn bay đi.
Lão giả hô một tiếng: "Nguyên Bảo, ngươi muốn rời đi sao?"
Nguyên Bảo dừng lại một chút, sau đó liền lập tức bay đi.
Hàn Phỉ hướng về phía bóng lưng tiểu thái giám thầm nói một câu cảm ơn, nếu như không nhờ có hắn, thì ngay cả một tia hi vọng cuối cùng nàng cũng không có.
Lão giả 'xì' một tiếng, nói: "Nguyên Bảo vẫn luôn trầm mặc ít lời như vậy, có điều là hài tử có tâm địa vô cùng tốt."
"Hắn đã giúp ta rất nhiều."
Lão giả cũng không quay đầu lại nói: "Nếu như nơi này đã không có người khác, ngươi cũng nên nói cho ta biết ngươi là ai chứ?"
Sắc mặt Hàn Phỉ đột nhiên căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ trấn định nói: "Ta chỉ là một người rất bình thường. Rất phổ thông, thật."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.