Hàn Phỉ sâu sắc liếc mắt nhìn nguyên thân, sau đó xoay người bay đi, nàng phải tìm cách khác.
Sau khi rời đi Hàn Phỉ bay khắp hoàng cung, liên tục tìm kiếm gian thạch thất đã biến mất kia, hiện tại con đường duy nhất chính là cái ao đen xì quái lạ đó, chỉ có tìm ra nó một lần nữa mới có thể có cách giải quyết tất cả mọi chuyện.
Có điều bất luận nàng lật tìm khắp hoàng cung ra sao, cũng không thể tìm được.
Hàn Phỉ ủ rũ ngồi trên núi giả, cúi đầu trầm tư.
"Ngươi đang tìm cái gì thế?"
Hàn Phỉ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn thấy Kim Cát bay đến, gương mặt tràn đầy nghi hoặc dò hỏi nàng.
Hàn Phỉ không tự nhiên trả lời: "Không có gì."
Kim Cát rõ ràng là không tin, thân thể khổng lồ của nàng ta miễn cưỡng bay qua, chen vào bên cạnh Hàn Phỉ trên núi giả, dáng vẻ có chút buồn cười.
Hàn Phỉ không nhịn được nhếch môi, hỏi: "Ngươi chết như thế nào?"
Đối với Kim Cát, Hàn Phỉ luôn có chút thiện ý, một kẻ đã biến thành quỷ còn nguyện ý ra tay giúp người, so với nguyên thân còn đáng yêu hơn.
Kim Cát dửng dưng như không nói: "Ta quên mất rồi, ta chết đã lâu, hình như là bởi vì nói sai cái gì đó bị chủ nhân cho người ném vào trong giếng."
Hàn Phỉ ngẩn người, rõ ràng là chuyện vô cùng thê thảm, sao Kim Cát lại có thể nói một cách dửng dưng, nhẹ nhàng như thế?
Tựa hồ là nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt Hàn Phỉ, Kim Cát cười hai tiếng, nói: "Ngươi kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919598/chuong-740.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.