Bên ngoài ngàn dặm.
Biên Dực đang trêu chọc tiểu quái vật đột nhiên nhìn thấy tiểu quái vật khóc, nhất thời giật mình, chẳng lẽ mình chơi ác quá, tung nó như tung quả bóng làm nó khóc rồi?
"Này, này, ngươi khóc cái gì, cùng lắm là lần sau ta không ném ngươi lên nữa là được chứ gì!"
Bất luận Biên Dực quát nạt thế nào, tiểu quái vật vẫn khóc đến thở không ra hơi, dáng dấp nhỏ bé đáng thương kia thật sự chọc cho người ta đau lòng.
Biên Dực hiếm khi cảm thấy chột dạ, tay chân tuy không thành thạo nhưng vẫn tính là ôn nhu ôm lấy tiểu quái vật, miễn cưỡng nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, ngươi khóc cái gì, ta xin lỗi ngươi! Ngươi đừng có chạy đi mách lẻo với cha ngươi đấy!"
Tiểu quái vật thật vất vả mới hơi ngừng khóc, nó duỗi móng vuốt nhỏ bám chặt lấy y phục của Biên Dực, thở không ra hơi nói: "Thúc thúc, thúc thúc, mẫu thân, mẫu thân.."
"Ngươi nói chuyện cẩn thận, mẫu thân ngươi làm sao?"
"Đau, đau quá, mẫu thân, muội muội, đều rất đau, ô ô ô.."
Đầu Biên Dực giống như to ra một vòng, thật sự là không thể nghe ra tiểu quái vật đang nói cái gì từ cái kiểu nói ngắt quãng của nó.
"Câm miệng! Đừng khóc nữa! Nói chuyện tử tế xem nào!"
Tiểu quái vật bị rống một tiếng như thế, trong nháy mắt liền ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ ấm ức đến lợi hại, dường như nó đang phải liều mạng nhẫn nhịn để không khóc, cũng ức đến nỗi bắt đầu nấc cụt.
"Được rồi, hiện tại nói chuyện cẩn thận, nói cho ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919587/chuong-729.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.