Chương trước
Chương sau
Bên ngoài ngàn dặm.
Biên Dực đang trêu chọc tiểu quái vật đột nhiên nhìn thấy tiểu quái vật khóc, nhất thời giật mình, chẳng lẽ mình chơi ác quá, tung nó như tung quả bóng làm nó khóc rồi?
"Này, này, ngươi khóc cái gì, cùng lắm là lần sau ta không ném ngươi lên nữa là được chứ gì!"
Bất luận Biên Dực quát nạt thế nào, tiểu quái vật vẫn khóc đến thở không ra hơi, dáng dấp nhỏ bé đáng thương kia thật sự chọc cho người ta đau lòng.
Biên Dực hiếm khi cảm thấy chột dạ, tay chân tuy không thành thạo nhưng vẫn tính là ôn nhu ôm lấy tiểu quái vật, miễn cưỡng nhẹ giọng nói: "Đừng khóc, ngươi khóc cái gì, ta xin lỗi ngươi! Ngươi đừng có chạy đi mách lẻo với cha ngươi đấy!"
Tiểu quái vật thật vất vả mới hơi ngừng khóc, nó duỗi móng vuốt nhỏ bám chặt lấy y phục của Biên Dực, thở không ra hơi nói: "Thúc thúc, thúc thúc, mẫu thân, mẫu thân.."
"Ngươi nói chuyện cẩn thận, mẫu thân ngươi làm sao?"
"Đau, đau quá, mẫu thân, muội muội, đều rất đau, ô ô ô.."
Đầu Biên Dực giống như to ra một vòng, thật sự là không thể nghe ra tiểu quái vật đang nói cái gì từ cái kiểu nói ngắt quãng của nó.
"Câm miệng! Đừng khóc nữa! Nói chuyện tử tế xem nào!"
Tiểu quái vật bị rống một tiếng như thế, trong nháy mắt liền ngừng khóc, khuôn mặt nhỏ ấm ức đến lợi hại, dường như nó đang phải liều mạng nhẫn nhịn để không khóc, cũng ức đến nỗi bắt đầu nấc cụt.
"Được rồi, hiện tại nói chuyện cẩn thận, nói cho ta biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Mẫu thân, hức~mẫu thân, muội muội hức~bị thương, rất đau, hức~"
Biên Dực cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, vừa vỗ lưng tiểu quái vật, giúp nó ngừng nấc cụt, vừa nói: "Ngươi cảm nhận được mẫu thân cùng muội muội ngươi bị thương sao? Còn rất đau?"
Thấy Biên Dực thúc thúc hiểu được ý tứ của mình, tiểu quái vật vội vàng gật đầu.
"Không đúng, mẫu thân ngươi là nữ nhân mạnh mẽ như vậy sao có thể bị thương được? Năm đó ta cũng đánh không lại nàng!"
Nhắc đến chuyện cũ, trong lòng Biên Dực còn có chút sợ hãi, thật sự là người phụ nữ kia quá cường hãn, hắn là Ma Vương còn cảm thấy sợ hãi nàng a, đương nhiên là ngoài miệng hắn sẽ không bao giờ thừa nhận điểm này.
"Bị thương, rất nặng, chết, chết.."
Tiểu quái vật nói vừa nói vừa oa một tiếng khóc lên, lần này cũng không dừng được nữa.
Thế nhưng Biên Dực khi nghe thấy lời tiểu quái vật nói cũng sợ đến suýt chút nữa liền trượt ngã, hoàn toàn biến sắc.
"Cái gì? Ngươi nói chết? Mẫu thân ngươi chết rồi á?"
"Không, không còn cảm giác nữa, ô ô ô ô, ta không cảm nhận được mẫu thân nữa, còn cả muội muội, ô ô ô ô, muội muội nói với ta, muội ấy sắp chết ròi, ô ô ô.."
Biên Dực cũng không còn tâm tư đoái hoài tới việc quát tiểu quái vật nữa, hắn đang nghĩ tới một chuyện còn nghiêm trọng hơn.
"Ông trời của ta ơi! Hàn Linh!"
Dứt lời, Biên Dực liền ôm tiểu quái vật nhanh như một cơn gió biến mất tại chỗ.
Nhưng dù Biên Dực có chạy nhanh hơn nữa, thì vẫn còn trễ một bước, bóng người vẫn nên ngâm trong hồ nước kia đã biến mất. Toàn bộ ao đều vô cùng lặng lẽ, sắc mặt Biên Dực đã đen, chẳng khác gì nhọ nồi, ngay cả tiểu quái vật bám trong lồng ngực của hắn cũng không dám khóc, nó rất sợ dáng vẻ này của thúc thúc.
"Hàn Linh, ngươi là tên khốn kiếp! Lần sau ta mà xen vào chuyện của ngươi thì ta chính là đồ ngu!"
Sau khi Biên Dực gào lên câu này liền giận đùng đùng rời đi.
Lão giả vốn đang uống nước, khi thấy sư thúc mình giống như một cơn gió xuất hiện ở trước mặt, suýt chút nữa là bị sặc, liền vội vàng hành lễ, cung kính nói: "Sư thúc sao người lại tới đây?"
Trước kia mỗi lần hắn muốn gặp sư thúc đều vô cùng khó khăn, chứ đừng nói gì đến chuyện sư thúc chủ động tới tìm hắn a.
Gương mặt Biên Dực tối sầm, tùy ý ném tiểu quái vật trong lồng ngực sang cho ông lão, lão giả sợ đến nỗi vội vã xông tới tiếp được tiểu quái vật, trái tim già cả cũng sắp rớt cả ra ngoài.
"Tiểu Thạch Đầu, thay ta nhìn nó cho thật kỹ, đừng cho nó chạy! Ta còn có việc!"
Lão giả, cũng chính là Tiểu Thạch Đầu trong miệng Biên Dực hoài niệm danh tự này đến phát khóc, hắn sống đến số tuổi này, cũng chỉ có sư thúc mới dám gọi hắn như vậy a.
"Sư thúc, người yên tâm đi, ta nhất định sẽ trông kỹ đứa nhỏ này!"
Biên Dực yên tâm liếc hắn một cái, lúc muốn xoay người rời đi, tiểu quái vật lại mở miệng.
"Thúc thúc!"
Biên Dực dừng bước chân lại.
"Có chuyện gì?"
"Cha ta.. Có phải đã đi tìm mẫu thân không?"
Sắc mặt Biên Dực càng thêm đen.
"Ngươi đừng có nhắc đến cái vị cha ngu ngốc kia của ngươi với ta."
"Thúc thúc.. Ta biết phụ thân sẽ đi hướng nào."
Con mắt Biên Dực lập tức sáng lên, bật thốt: "Ở hướng nào?"
Tiểu quái vật giống như mơ hồ không rõ nói: "Phía tây.. trước lúc mất đi liên hệ với muội muội, là hướng kia, phụ thân hẳn là sẽ đi nơi đó."
Biên Dực đi tới, mạnh mẽ chà đạp đầu tiểu quái vật một hồi, vò mái tóc của nó rối như cái tổ quạ, lực đạo của hắn lớn đến mức khiến Tiểu Thạch Đầu, phi, là Thạch đại sư cũng cảm thấy đầu của tiểu quái vật sắp bị bẻ xuống tới nơi rồi.
"Tiểu.. ờm nhóc con, ngươi cũng có lúc rất hữu dụng đấy, được rồi, ta đi tìm cha ngươi, tên khốn kia tốt nhất là đừng có đi quá xa, nếu không ta sẽ đánh nổ đầu hắn!"
Dứt lời, Biên Dực giống như một cơn gió, lập tức liền biến mất không còn tăm hơi.
Thạch đại sư vô cùng tỉ mỉ chỉnh lại mái tóc bị Biên Dực vò rối cho tiểu quái vật, thật sự là cẩn thận vô cùng.
"Thúc thúc kỳ thực rất tốt." Tiểu quái vật đột nhiên nói như vậy.
Thạch đại sư ngừng tay, nói: "Ngươi không sợ sư thúc sao?"
Sư thúc là tồn tại khiến cho mọi người ở đây chỉ nghe tiếng thôi đã sợ mất mật, cũng chỉ có hắn bởi vì từ nhỏ theo sư thúc một quãng thời gian, mới không quá sợ sệt, chỉ là trong lòng, Thạch đại sư đối với Biên Dực là vừa kính vừa sợ. Thế nhưng hiện tại lại có một đứa trẻ nói sư thúc rất tốt?
Đứa bé này sợ là còn không biết có bao nhiêu người đã bỏ mạng trong tay sư thúc đi..
"Ta không sợ, thúc thúc là người tốt, ta biết rõ."
Thạch đại sư không nói lời nào, chỉ trầm thấp thở dài một hơi.
Đầu bên kia, Biên Dực cơ hồ là vừa mắng vừa thẳng hướng tây mà chạy, dọc đường vẫn luôn tìm kiếm thân ảnh của tên hỗn đản kia.
"Hàn Linh, ngươi tốt nhất đừng để cho ta tìm được! Thật sự là hỗn đản! Nếu không đi gây sự, thì lại tìm phiền phức cho ta! Ngươi cho rằng Lão Tử ta rất rảnh sao! Còn muốn đi tìm ngươi! Ha ha, thật là buồn cười!"
Dù ngoài miệng Biên Dực nói ác như vậy, nhưng thân thể vẫn rất thành thật đi tìm. Nói cho cùng.. trong lòng hắn là có chút tịch mịch thôi.
Hiện Ma Vương đã không nhiều, chết một người là thiếu một người, hắn cũng không muốn phải cô độc tịch mịch, dù cho Hàn Linh đã rút đi một thân độc, chuyển hóa bản thân thành nửa người nửa ma, nhưng đối với Biên Dực mà nói, hắn chính là đồng loại.
Vì thế Biên Dực mới không tiếc phiền phức cũng phải giúp hắn một tay như thế, nhưng một mực là chuyện này lại quá khó khăn, vì vậy Biên Dực mới càng ngày càng giống vịt chết mạnh miệng.
"Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản! Tên hỗn đản đáng chết!"
Rốt cục, lúc tính khí của Biên Dực đã sắp nổ tung, mắt sắc của hắn đã nhìn thấy thân ảnh của người kia ngã trên mặt đất.
"Tên trứng thối đáng chết kia! Cuối cùng cũng để cho ta tìm được ngươi a!"
Dứt lời, Biên Dực đột nhiên hạ xuống, lúc đang muốn chửi ầm lên lại nhìn thấy cả người Tần Triệt đã biến thành màu đen.
"Độc tố phản công?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.