Chương trước
Chương sau
Biên Dực không nghĩ tới tình hình sẽ trở nên bết bát như thế, hắn đỡ Tần Triệt lên, muốn mang hắn đi, thế nhưng vừa nhìn thấy gương mặt Tần Triệt, Biên Dực lập tức sửng sốt. Chỉ thấy, đồ đằng vốn đã bị ẩn giấu đi nay lại một lần nữa xuất hiện. Thậm chí, càng thêm yêu diễm cùng khiếp người.
Sắc mặt Biên Dực lập tức chìm xuống, miệng phun ra vài chữ.
"Ngươi đến cùng là đã làm cái gì thế hả, Hàn Linh."
Giờ khắc này, tâm tình Biên Dực rất táo bạo, rõ ràng đã liên tục cảnh cáo hắn không được phép xằng bậy, nhưng Tần Triệt vẫn vi phạm ước định, cứng rắn can thiệp, hành động này mang đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
"Chờ ngươi tỉnh lại ta nhất định phải cùng ngươi đánh một trận! Đánh chết ngươi!"
Biên Dực tức giận bất bình mắng thầm, nhưng vẫn nhẫn nhục chịu khó mang Tần Triệt đi. Chỉ là, trên đường trở về, Biên Dực còn liên tục nghe thấy Tần Triệt thầm gọi một cái tên:
"Hàn Phỉ.."
Biên Dực rên một tiếng, nói thầm: "Đã lúc nào rồi, mà ngươi vẫn còn tâm trí nhớ tới vợ ngươi? Bản thân ngươi còn khó bảo toàn đây này!"
Dứt lời, Biên Dực tăng nhanh tốc độ.
Đầu kia, bởi vì Hàn Phỉ giả chết, toàn bộ hoàng cung cũng rơi vào một loại không khí quỷ dị. Trong cung mọi người đều đang lưu truyền một thông tin, người phụ nữ ở trong tẩm cung của Hoàng thượng đã chết, nhưng Hoàng Thượng không chịu chôn cất nàng, mà bảo lưu tại nguyên chỗ, Hoàng Thượng chắc là phát điên rồi!
Còn có người nói, nữ tử kia là một yêu quái, rõ ràng đã không còn hô hấp, nhưng lại giống như đang ngủ vậy, thân thể cũng không hư thối.
Lời đồn càng truyền càng quỷ quái, dần dân lan ra khắp trên dưới triều thần, không ít thần tử cũng bắt đầu trình lên tấu sớ khuyên ngăn, dò hỏi việc này, nhưng bất luận bọn họ dò hỏi ra sao, Hoàng Thượng cũng không nhắc tới chuyện này một lời, còn ném tấu chương của họ trở về. Thái độ của Hoàng Thượng như vậy, mọi người lại càng là cho rằng đầu óc Hoàng đã không còn tỉnh táo.
Câu nói này, được tuyệt đại đa số người đồng ý, bọn họ nhất trí cho rằng, là nữ tử trong tẩm cung kia thi triển yêu thuật, mê hoặc Hoàng Thượng, bằng không một người bình thường không còn hô hấp cùng nhịp tim, sao còn có thể duy trì bộ dáng này?
Bách Lý Mân Tu biết rõ phía dưới đang đồn đại cái gì, nhưng hắn không để ý, ở trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết, Hàn Phỉ không chết, nàng chỉ là tạm thời ngủ, hơn nữa trước đây nàng cũng từng như vậy, ngủ tận năm năm.
Lẽ nào hiện tại lại bắt đầu một vòng năm năm nữa, nhưng thế cũng chẳng sao, hắn có thể chờ, chờ bao lâu cũng được, chỉ cần lúc nàng tỉnh lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy là hắn, thế là tốt rồi.
Bách Lý Mân Tu chính là ôm suy nghĩ như vậy mà làm, hắn dùng thái độ trầm mặc ứng đối lại tất cả nghi vấn của mọi người, dần dần, thanh âm bất mãn trong triều đình bắt đầu tăng mạnh.
Vốn dĩ, xét tình hình hiện tại của các quốc gia, thì Vân Hỏa là bết bát nhất, trước không thế công, sau không thể thủ, cũng không có bất kỳ liên thủ nào với Minh Quốc, một khi Bắc Quốc tiến công xâm phạm, bọn họ cũng không hề có lực lượng chống đỡ, chỉ có thể chờ chết.
Mà trong nước, bệnh dịch vẫn hoành hành, còn chưa có biện pháp xử lý thích đáng, mà muốn tiên nữ có thể giải quyết bệnh dịch lại phải trả cái giá rất cao, căn bản không thể cứu được tuyệt đại đa số người dân bình thường, trong lúc sứt đầu mẻ trán như vậy, Hoàng Thượng của họ lại còn sa vào trên thân một Yêu Nữ, thậm chí yêu nữ kia còn đã chết!
Kết quả này ai có thể chấp nhận được đây!
Nếu như không phải là trước khi tạ thế, Lão Hoàng Đế đã trao hoàng vị cho Bách Lý Mân Tu, cũng đã xử lý tốt mọi thế lực ngầm phía sau, thì hiện tại sớm đã có người tạo phản. Những Hoàng từ khác đã từng là người ứng cử cho vị trí Hoàng đế như Bách Lý Mân Tu cuối cùng thua trận bị đày đến biên cương nay bắt đầu rục rà rục rịch, bọn họ muốn dùng mọi cách kéo Bách Lý Mân Tu xuống khỏi vị trí kia, nhất là hiện tại trong tay họ cũng nắm giữ binh quyền. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Vân Hỏa gió giục mây vần.
Mà cách rất xa nơi đó, Trừ Tư của Thanh Nguyên cùng Tinh Uyên của Côn Bằng cũng nhận thấy bản thân mất đi liên hệ với bệ hạ, đó là một loại liên hệ liên quan với khế ước.
Bọn họ trung thành với Hàn Phỉ, đây chính là một loại khế ước vô hình, khế ước như vậy khiến cho giữa bọn họ có liên hệ, thế nhưng hiện tại, một tia liên hệ này đã biến mất, họ làm sao cũng không thể cảm nhận được bệ hạ nữa.
Trong lúc nhất thời, Trì Tư kích động cũng suýt nữa bỏ lại tất cả, một mình đi tìm Hàn Phỉ, nếu không phải bị Tinh Uyên tay mắt lanh lẹ ngăn cản, vị Nữ Hoàng tính nóng như lửa này đã sớm đi mất dạng rồi.
"Bệ hạ mất tích, sao ngươi còn có thể bình tĩnh như thế! Tinh Uyên, ngươi có phải là Thần Vệ hay không!"
Bị Trì Tư chất vấn, Tinh Uyên cảm thấy đầu cũng bắt đầu đau, nhưng vẫn cố gắng kiên nhẫn, nói: "Nàng không có bất kỳ sự chuẩn bị nào, cứ như vậy lao ra đi thì có tác dụng gì?"
Trì Tư tức giận, Tinh Uyên càng bình tĩnh như thế, nàng lại càng là cảm thấy Tinh Uyên thay đổi rồi, không còn là Thần Vệ trung thành xưa kia nữa.
"Tinh Uyên! Ngươi là ngươi, ta là ta, ta không thể bình tĩnh được như ngươi! Ngươi căn bản đã thay đổi rồi! Sớm biết thế thì lúc trước ta đã không nên nghe theo ngươi, bỏ mặc bệ hạ một mình, ta nên theo thật sát phía sau bệ hạ!"
Thấy Trì Tư đang có xu thế phức tạp hóa tình hình lên, Tinh Uyên vội vàng nói: "Nàng hiểu nhầm ta rồi! Bệ hạ gặp chuyện ta cũng gấp, thế nhưng sốt ruột cũng đâu có tác dụng gì, nàng bình tĩnh một chút đi!"
Trì Tư đẩy Tinh Uyên đang nắm tay nàng ra, nói: "Cách xa ta ra một chút!"
Vài chữ ngắn ngủi này, tựa hồ đã xúc phạm tới Tinh Uyên.
Hắn đứng ở nơi đó, kinh ngạc nhìn Trì Tư, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không thể tin.
Trì Tư cũng dừng hành động lại, tựa hồ mới nhận ra được câu nói kia của mình tựa hồ có hơi quá đáng, nàng nhếch miệng, muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không có gì để giải thích cả, không thể làm gì khác hơn là trầm mặc.
Tinh Uyên cười khổ một tiếng, tự mình lùi về sau một bước, nói: "Tư Nhi, ta biết nàng lo lắng cho bệ hạ, ta cũng rất lo lắng, không ít hơn nàng, nhưng có lẽ là ta đã quản nàng quá nhiều, nàng muốn đi thì đi đi."
Trì Tư siết chặt nắm tay, trong lòng có chút khó chịu, nàng kỳ thực không phải là có ý này, nhưng vừa rồi nộ khí xông lên đầu, nàng không khống chế được lời nói của mình, hiện tại nàng lại chẳng thể dời chân đi nổi.
Cuối cùng, Trì Tư vẫn trầm thấp nói một câu: "Thật xin lỗi."
Dứt lời, Trì Tư vẫn định rời đi.
Ngay lúc nàng bước qua Tinh Uyên, liền bị hắn nắm chặt cổ tay, đột nhiên kéo mạnh, hai người sát lại rất gần.
"Tư Nhi, một đường cẩn thận."
Cuối cùng, Tinh Uyên nói một câu nói như vậy. Trì Tư ngây ngẩn một lúc, rồi rút tay trở về, trầm mặc rời đi.
Tinh Uyên đứng tại chỗ, tựa hồ là thở dài một hơi não nề, nhìn bóng lưng Trì Tư càng lúc càng xa, khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười khổ.
"Đến lúc nào, trong mắt nàng trừ bệ hạ còn có thể thấy được ta?"
Một câu nói này, giống như đang hỏi chính mình, cũng giống là đang hỏi Trì Tư đã rời đi.
Tinh Uyên rõ ràng hơn ai hết, trong thế giới của Trì Tư, bệ hạ chính là tất cả, ngàn năm trước là như thế, ngàn năm sau cũng như vậy, tựa hồ ngoài bệ hạ ra, sinh mệnh của nàng cũng không có bất kỳ bất kì dị nghị nào.
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa?"
Bỗng dưng, một thanh âm nghiêm túc vang lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.