"Nói đủ chưa? Đủ rồi thì trở về đi." Từ đầu đến cuối, Bách Lý Mân Tu đều không hề định tội Hoa Phi hiện đang khẩu xuất cuồng ngôn đủ chết một trăm lần kia, chỉ ra lệnh cho nàng ta trở về. Nhưng thái độ hắn như vậy, ở trong mắt Hoa Phi lại chính là hắn mãi mãi không để ý tới cảm giác của nàng, bất luận nàng làm cái gì, người đàn ông này cũng sẽ không để ý nửa phần, bởi vì hắn thứ hắn chú ý, chỉ có người phụ nữ kia, dù có là giang sơn xã tắc, cũng chẳng có ý nghĩa gì. "Bách Lý Mân Tu!" Đây là lần đầu tiên, Hoa Phi gọi ra tục danh của Hoàng Thượng, nàng ta chẳng quan tâm đến việc đây là tội chết, cũng chẳng có tâm lực đi để ý chuyện này nữa. Bách Lý Mân Tu chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hoa Phi, lần này, dường như sự nhẫn nại của hắn đã không còn nhiều nữa. "Ngươi đến cùng là muốn nói điều gì?" Từng câu chất vấn cảu Hoa Phi đã vọt tới cổ họng lại đột nhiên không thể thốt ra được, nàng ta có tư cách gì để chất vấn người này đây? Hắn là Hoàng Đế, nàng chẳng qua chỉ là một trong hàng vạn nữ nhân của hắn, thậm chí hiện tại, tấm bình phong duy nhất của nàng, Long Tử của nàng cũng đã không còn, nàng thương tâm gần chết, lại không thể thay đổi, nhưng người đàn ông này, tựa hồ không có bất kỳ chút để ý nào. Chờ chút.. để ý.. Đúng vậy, đứa bé này chính là đứa con đầu lòng của Hoàng Thượng, mất đi, nàng là mẫu thân cũng thương tâm gần chết, vì sao Hoàng Thượng lại giống như là không có chuyện gì như thế? Giống như tất cả mọi chuyện đều được hắn dự liệu từ trước. Trong đầu Hoa Phi đột nhiên tuôn ra một ý nghĩ, nàng khắc chế không được hỏi: "Hài tử.. Có phải là ngài.. làm?" Rõ ràng là một câu hỏi rất mơ hồ, thế nhưng ai cũng có thể nghe ra ý tứ trong đó. Mà Hoa Phi, là bởi vì suy đoán quá mức đáng sợ này, mà nói cũng không hoàn chỉnh. Trầm mặc. Lúc Bách Lý Mân Tu không nói lời nào, trong lòng Hoa Phi càng lúc càng phát lạnh. Hắn, không hề phủ nhận. Cái này, đại biểu cho việc ngầm thừa nhận. Hắn thậm chí ngay cả lừa gạt nàng hoặc bịa ra một cái cớ cũng không có, hắn, xem thường lừa nàng. Hoa Phi không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào vào giờ khắc này, nàng ta muốn cất tiếng cười to, nhưng lại cười không nổi, thậm chí ngay cả khóc cũng là một loại cảm thụ xa xỉ. "Ngài.. lòng độc ác!" Nàng cho rằng, Hoàng Thượng chỉ là không yêu nàng, hắn yêu một người khác mà thôi, tâm hắn không ở trên người nàng. Thế nhưng, hiện tại, Hoa Phi biết rõ, người đàn ông này không phải chỉ không yêu nàng, mà hắn căn bản không có trái tim. "Đây là đứa trẻ của ngài a! Ngài làm sao có thể nhẫn tâm như thế! Ngài làm sao lại nhẫn tâm như thế được a!" Nước mắt của Hoa Phi lập tức rơi như mưa, rửa trôi cả lớp phấn trắng trên mặt nàng ta, từng khối từng khối, loang lổ như bức tường cũ. "Hoàng Thượng, tại sao ngài phải làm như vậy? Tại sao a! Đó cũng là hài tử của ngài, sao ngài có thể nhẫn tâm như thế!" Đối mặt với chất vấn của Hoa Phi, Bách Lý Mân Tu rốt cục mở miệng. "Nó không nên được sinh ra." Chẳng qua chỉ là mấy chữ, cũng đã biểu dương cho tất cả. Tiếng khóc của Hoa Phi đột nhiên ngừng lại, nàng ta bỗng nhiên cười, nói: "Hoàng Thượng ngài đang sỡ chuyện này bị Hàn cô nương biết rõ đúng không? Trong lòng ngài, vẫn còn tồn tại chút hi vọng đúng không? Ngài vì hi vọng này, cũng tình nguyện giết đi đứa con của chúng ta, ta xem như biết rõ, ngài không có trái tim, ngài chính là một kẻ máu lạnh vô tình." Bách Lý Mân Tu quay lưng đi, lưu lại một câu: "Ngươi cho rằng trẫm không biết hài tử kia làm sao mà có ư?" Hoa Phi ngẩn người, vẻ mặt cứng ngắc. "Nếu như ngươi vẫn muốn sinh tồn trong hoàng cung, thì phải biết, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm." Thân thể Hoa Phi giống như bị giội một chậu nước lạnh, toàn thân đều lạnh thấu tim gan. Hắn, cái gì cũng biết! "Trở về đi, Hoa Phi." Hoa Phi không biết bản thân trở về cung điện như thế nào, trong đầu nàng ta chỉ có một suy nghĩ, hắn biết rõ.. bọn họ đã xong rồi.. đã không còn cách nào cứu vãn nữa.. Bách Lý Mân Tu một lần nữa ngồi lại trên ghế, tiếp tực xử lý chỗ tấu chương còn sót lại, hắn để bút xuống, mệt mỏi xoa bóp mi tâm. Chuyện của Hoa Phi hắn không phải là chưa hề nghĩ tới, dù cho hắn nói ra những lời tuyệt tình như vậy, nhưng chung quy trong lòng hắn biết rõ, hắn nợ người phụ nữ kia, bất luận nàng có mục đích gì, chẳng qua là vì muốn ở bên cạnh hắn mà thôi. Bách Lý Mân Tu cười khổ một tiếng, người hắn yêu lại không yêu hắn, người hắn không yêu lại sống chết muốn ở bên hắn. Ván cờ này, thật khó giải. Ngay lúc Bách Lý Mân Tu thả lỏng phòng bị, một thanh âm vội vàng vang lên ngoài cửa, cánh cửa đại điện lập tức bị đẩy ra, thái giám thiếp thân của Bách Lý Mân Tu mặt mày trắng bệch đi vào, còn chưa mở miệng, Bách Lý Mân Tu tựa hồ đã có linh cảm. "Không hay rồi, không hay rồi! Đại sự không ổn! Hàn, Hàn tiểu thư, ngài, ngài ấy.." Bách Lý Mân Tu đứng bật dậy, quát: "Nàng làm sao?" "Ngài ấy, ngài ấy đã chết!" Xoạt một tiếng, Công Công phát hiện bóng dáng Hoàng Thượng đã biến mất, hắn ngơ ngác trì độn một hồi, sau đó mới xoay người loạng choạng đuổi theo Thượng Hoàng. Hàn Phỉ đã chết. Không, nói đúng ra, nàng giống như đã chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ là nàng đã không còn hô hấp. Cung nữ đi vào hầu hạ nàng phát hiện ra, lập tức liền bị dọa sợ, vội vã đi bẩm báo đại nhân. Toàn bộ ngự y cũng trở nên hỗn loạn, không một ai tìm ra nguyên nhân vì sao Hàn Phỉ đột nhiên chết đi, thân thể nàng rõ ràng không xảy ra chuyện gì, chỉ là đột nhiên ngừng hô hấp, tim cũng ngừng đập, mạch tượng lại càng không thể tìm thấy. Hiện tượng này, giống như đã tử vong. Không có một ngự y nào có thể chịu đựng được tin tức này, bọn họ đều biết nữ tử này vô cùng quan trọng với Hoàng Thượng, nàng chết, chỉ sợ bọn họ cũng không sống được, ngày chết của họ đã tới rồi. Hiện tại, bất luận bọn họ dùng cách gì, đều không thể làm Hàn Phỉ cải tử hoàn sinh. Bách Lý Mân Tu đứng ở trước giường, nhìn thân ảnh nằm đó, gương mặt nàng vẫn rất an tường, lẳng lặng nằm, giống như đang ngủ. Hắn không tin nàng đã chết. Nàng chỉ là ngủ thôi, đúng không? Sắc mặt Bách Lý Mân Tu giống như sắp khóc vậy, vành mắt cũng phát đỏ, hắn không dám tới gần một bước, cũng không dám nhìn nàng kĩ hơn. Phía sau hắn, tất cả thái giám, cung nữ đều quỳ, không có một người dám nói chuyện, bọn họ đều cảm thấy hoàng thượng đã bi thương quá độ, hiện tại phát ngốc, mà đám người bọn họ đều sẽ phải chôn cùng nữa nhân kia. Bi ai cỡ nào! Nhưng nếu như Hàn Phỉ có thể tỉnh lại, nàng sẽ lập tức nói cho bọn họ biết, thân thể nàng không có chuyện gì, nàng không chết, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại chỉ là bởi vì bảo bảo trong bụng mà thôi. Đúng vậy bởi vì lần trước làm ầm ĩ quá lớn, bảo bảo trong bụng bị thức tỉnh, phát sinh kháng nghị mới khiến nàng đột nhiên đau đớn quá mức, sau đó chính là điên cuồng hấp thụ lấy năng lượng thân thể của Hàn Phỉ. Theo bản năng, thân thể Hàn Phỉ vì bảo vệ tính mạng của mình mà lâm vào trạng thái giả chết, đây chỉ là bản năng phòng ngừa bản thân bị hấp thụ năng lượng quá độ mà thôi, trong khoảng thời gian này, nàng sẽ không chết, chỉ lâm vào trạng thái chết giả, có điều trạng thái này quả thực là quá đáng sợ. Không có hô hấp, không có nhịp tim, ngay cả nói cho người khác biết cũng không làm được, vì thế đương nhiên bị coi như đã chết. Nhưng hiện tại, kỳ thực Hàn Phỉ vẫn luôn có cảm giác, đó là một loại rất cảm giác kỳ diệu. Nàng có thể nhìn thấy, ngay cả đôi mắt đỏ hồng của Tiểu Bạch nàng cũng nhìn thấy hết, nàng cũng có thể 'Nghe', nghe thấy những tiếng khóc nho nhỏ, nàng có thể cảm thụ được toàn bộ không khí ngột ngạt trong cung điện, nhưng nàng lại không thể nhúc nhích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]