"Nương nương.."
"Đi xuống đi."
Tiểu tỳ nữ giống như vừa được đại xá, vội vã chạy đi.
Hoa Phi ngồi một mình trong phòng, trên mặt đất, khắp nơi đều bừa bộn, nàng ta đột nhiên cười rộ lên, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống. Dáng vẻ vừa khóc vừa cười kết hợp với khuôn mặt tiều tụy khiến nàng ta trông chẳng khác nào một nữ quỷ.
Trở lại hoàng cung, Bách Lý Mân Tu lập tức triệu tập tất cả ngự y tiến cung, để họ xem bệnh cho Hàn Phỉ, nhưng mặc cho đại phu có y thuật cao bao nhiêu, sau khi xem xong cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Thân thể của Hàn Phỉ chỉ là có chút suy yếu, cũng không có vấn đề nào quá lớn, nhưng bản thân nàng lại không chịu tỉnh lại, nếu cứ tiếp tục mê man như vây, thì đứa nhở trong bụng nàng e là sẽ khó giữ được.
Lúc Bách Lý Mân Tu biết được tin tức này suýt nữa đã hạ lệnh kéo cả đám ngự y ra ngoài chém đầu, nhưng lí trí cường đại đã ngăn cản hắn.
Bách Lý Mân Tu chỉ có thể mỗi ngày nôn nóng chờ đợi Hàn Phỉ tỉnh lại, mỗi ngày trôi qua đều cho gọi những ngự y khác nhau đến thăm khám cho Hàn Phỉ, dù không có tác dụng gì nhưng vẫn không ngừng không nghỉ, rất nhanh, toàn bộ hoàng cung đều biết, Hoàng Thượng của họ đang cứu chữa một người phụ nữ, nhưng tin tức nữ nhân này mang thai họ lại một mực không biết, chỉ vì Bách Lý Mân Tu đã sớm truyền đạt tử lệnh, chuyện này một chữ cũng không thể để lộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919585/chuong-727.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.