Chương trước
Chương sau
"Nương nương.."
"Đi xuống đi."
Tiểu tỳ nữ giống như vừa được đại xá, vội vã chạy đi.
Hoa Phi ngồi một mình trong phòng, trên mặt đất, khắp nơi đều bừa bộn, nàng ta đột nhiên cười rộ lên, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy xuống. Dáng vẻ vừa khóc vừa cười kết hợp với khuôn mặt tiều tụy khiến nàng ta trông chẳng khác nào một nữ quỷ.
Trở lại hoàng cung, Bách Lý Mân Tu lập tức triệu tập tất cả ngự y tiến cung, để họ xem bệnh cho Hàn Phỉ, nhưng mặc cho đại phu có y thuật cao bao nhiêu, sau khi xem xong cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Thân thể của Hàn Phỉ chỉ là có chút suy yếu, cũng không có vấn đề nào quá lớn, nhưng bản thân nàng lại không chịu tỉnh lại, nếu cứ tiếp tục mê man như vây, thì đứa nhở trong bụng nàng e là sẽ khó giữ được.
Lúc Bách Lý Mân Tu biết được tin tức này suýt nữa đã hạ lệnh kéo cả đám ngự y ra ngoài chém đầu, nhưng lí trí cường đại đã ngăn cản hắn.
Bách Lý Mân Tu chỉ có thể mỗi ngày nôn nóng chờ đợi Hàn Phỉ tỉnh lại, mỗi ngày trôi qua đều cho gọi những ngự y khác nhau đến thăm khám cho Hàn Phỉ, dù không có tác dụng gì nhưng vẫn không ngừng không nghỉ, rất nhanh, toàn bộ hoàng cung đều biết, Hoàng Thượng của họ đang cứu chữa một người phụ nữ, nhưng tin tức nữ nhân này mang thai họ lại một mực không biết, chỉ vì Bách Lý Mân Tu đã sớm truyền đạt tử lệnh, chuyện này một chữ cũng không thể để lộ ra.
Trong cung có không ít người đã bắt đầu đồng tình với Hoa Phi mới vừa sẩy thai không lâu liền mất đi sủng ái của đế vương, lại cũng không ít người cười trên sự đau khổ của người khác. Lúc Hoa Phi được sủng ái, ỷ vào Long Tử trong bụng đã đắc tội không ít người, cũng giải quyết rất nhiều tú nữ có sắc đẹp thượng thừa.
Vì thế, Hoa Phi đã kết không ít ân oán, lúc trước nàng ta mang Long Chủng, được đế vương sủng ái, mọi người dù có giận mà không dám nói gì, nhưng hiện tại đã không giống trước nữa, chuyện bỏ đá xuống giếng ai lại không làm a?
Hiện tại cung điện của Hoa Phi đã không có ai đến thỉnh an, nếu là trước đây chẳng phải đám người kia sẽ vội càng chạy đến nịnh nọt hay sao? Chỉ lo trễ một bước sẽ bị nhằm vào. Có điều bây giờ đã khác xưa, đạo lý này Hoa Phi lại càng cảm nhận vô cùng sâu sắc.
Nàng ta không thể kiềm chế được nữa, vào một ngày, Hoa Phi trang điểm lộng lẫy một phen, đổi một thân y phục diễm lệ đã lâu chưa mặc, trang dung tinh xảo, che khuất đi gương mặt tái nhợt, tô son đỏ thẫm, nàng ta giống như một con Khổng Tước kiêu ngạo, đi vào cung điện của Bách Lý Mân Tu.
Lúc đó, Bách Lý Mân Tu đang xử lý chính sự, lúc nghe nói Hoa Phi đến đây yết kiến, hắn vốn định cho nàng ta lui về, nhưng biết được nàng ta trực tiếp quỳ trên mặt đất, tư thế kia tựa hồ có ý tứ không nhìn thấy hắn sẽ tuyệt đối không đứng lên.
Đáy lòng Bách Lý Mân vẫn luôn có một tia hổ thẹn quấy phá, cuối cùng vẫn quyết định tuyên Hoa Phi đi vào.
Lúc gặp lại lần nữa, Hoa Phi hít sâu vào một hơi, nam nhân trước mặt vẫn anh tuấn trước sau như một, vẫn khiến nữ tử lòng sinh ái mộ như thế, rõ ràng nàng đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, thế mà vẫn mất đi tác dụng.
Hoa Phi cung cung kính kính thỉnh an, quỳ trên mặt đất, nói: "Khấu kiến Hoàng Thượng."
Bách Lý Mân Tu không lập tức cho nàng ta đứng dậy, vẻ mặt có chút hốt hoảng nhìn nàng.
Nữ nhân trước mặt này, càng thêm gầy yếu, thân thể cũng tiều tụy vô cùng, kỳ thực trang phục diễm lệ kia không thích hợp mặc trên người nàng, son phấn trên mặt lại khiến nàng càng thêm khủng bố, hôm nay Hoa Phi kỳ thực không dễ nhìn cho lắm. Còn có chút.. đáng thương.
Bách Lý Mân Tu trầm thấp thở dài một hơi, nói: "Đứng lên đi."
Hoa Phi chậm rãi đứng lên, chỉ là quỳ lâu, hiện tại đầu gối nàng ta căn bản không chịu nổi, lắc lư mấy lần, suýt chút nữa thì ngã, sau khi thật vất vả mới có thể đứng vững, mới suy yếu cười, nói: "Thất lễ, xin Hoàng Thượng tha thứ."
Trái tim Bách Lý Mân Tu siết chặt, nói: "Thân thể ngươi còn không tốt, vì sao không nghỉ ngơi cho khỏe?"
Hoa Phi không nói lời nào. Bách Lý Mân Tu cũng không giục.
Một lúc lâu sau, Hoa Phi nghẹn ngào nói: "Thần thiếp sợ, sợ Hoàng Thượng sẽ không tiếp tục đến chỗ thiếp, Hoàng Thượng sẽ quên thần thiếp."
Bách Lý Mân Tu đón đến, nói: "Hoa Phi, ngươi biết rõ quan hệ giữa trẫm và ngươi."
Giọng nói của Hoa Phi không tự chủ được mềm xuống, nói: "Hoàng Thượng, thần thiếp biết rõ, thần thiếp chẳng qua là minh hữu của Hoàng Thượng mà thôi, nhưng.. nhưng, Hoàng Thượng đối với thần thiếp thực sự không có nửa phần tình nghĩa sao?"
Bách Lý Mân Tu quay đầu, cũng không trả lời vấn đề này, nói: "Ngươi đã biết đáp án rồi."
Trái tim Hoa Phi, đột nhiên như bị đập cho nát vụn, sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, có vẻ hơi khủng bố, bởi vì nàng quá gầy, hốc mắt cũng trũng sâu, con ngươi lồi ra, cả người nhìn qua càng thêm khó coi.
Hoa Phi rất không cam tâm, nàng mạnh mẽ cắn môi dưới, nói: "Hoàng Thượng, là nàng ta trở về sao?"
Đối mặt với câu hỏi bất ngờ của Hoa Phi, Bách Lý Mân Tu cũng không trả lời.
"Thần thiếp biết rõ, đích thị là nàng ta đã trở về, trước đó vài ngày Hoàng Thượng rời khỏi hoàng cung, cũng là vì nàng, đúng không?"
"Hoa Phi, ngươi nên về đi."
Lần này, Hoa Phi không định ngoan ngoãn nghe lời, nàng ta đã mất đi Hoàng Tử của mình, nàng không còn gì phải sợ nữa, nàng ta đã mất đi tất cả, vậy vì sao lại không thể đòi một đáp án cho rõ ràng?
"Nhất định là như thế, Hoàng Thượng luôn vì nàng ta mà bỏ xuống tất cả mọi thứ, dù có là toàn bộ Vân Hỏa quốc thì ở trong mắt Hoàng Thượng cũng không sánh bằng một nụ cười của mỹ nhân, Hoàng Thượng, dáng vẻ ngài như vậy, ngài có mặt mũi nào để nhìn Tiên Hoàng đã tạ thế chứ!"
Lão Hoàng Đế, phụ hoàng của Bách Lý Mân Tu đã qua đời trước đó vài ngày, đây là lần đầu tiên Hoa Phi đề cập đến chuyện này, nàng ta dám nói như vậy có thể coi là tội ác tày trời, thậm chí có thể trực tiếp kéo vào đại lao giam giữ, nhưng Hoa Phi đã không để ý.
"Đủ rồi! Hoa Phi, trở lại chỗ ngươi nên ở đi, chuyện của trẫm, không cần ngươi nhiều lời!"
Sắc mặt Bách Lý Mân Tu rõ ràng đã nổi giận, ngay cả thái độ cũng đã bày ra.
Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, Hoa Phi cũng không tính thu tay lại, biểu hiện của nàng ta còn có chút run rẩy.
"Hoàng Thượng! Ngài đây là không dám đối mặt với hành động của chính mình sao? Bên ngoài, có bao nhiêu bách tính vẫn còn đang bị bệnh dịch quấy nhiễu! Người duy nhất có thể chữa bệnh dịch là tiên nữ kia, nhưng tất cả những người được nàng ta cứu đều sẽ trở thành người tín ngưỡng nàng ta, thần thiếp không tin Hoàng Thượng còn không phát hiện ra được bệnh dịch!"
Bách Lý Mân Tu trầm mặt, nói: "Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?"
Hoa Phi mạnh mẽ thở một hơi, nói tiếp: "Nhưng Hoàng Thượng ngài thì sao? Ngài đang làm gì? Ngài không để ý cả đất nước, một mình rời đi, còn đem tất cả tâm tư đặt ở trên người một nữ nhân! Thần thiếp căn bản không hiểu, nếu không phải hoàng thượng đã quên thân phận mình thì đến cùng là vì cái gì?"
Hoa Phi cơ hồ là gào lên.
Nhưng, Hoa Phi vĩnh viễn sẽ không hiểu. Bách Lý Mân Tu không phải đã quên thân phận mình.
Ngược lại, hắn mới chính thức tìm ra thân phận mình.
Hắn là Thần Vệ, Bách Lý Mân Tu chẳng qua là tên hiện tại của hắn, mà tên chính thức của hắn là Vân Hỏa, hắn là một trong Tứ Thần vệ của bệ hậ, chức trách của hắn, chính là bảo hộ thần nữ.
Hoa Phi sẽ không biết, chất vấn của nàng ta, không có bất cứ ý nghĩa gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.