Dáng dấp này của Hàn Phỉ, cũng không còn vẻ cơ linh ngày trước, mà lộ ra một cỗ bệnh trạng.
Bách Lý Mân Tu không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xanh xao của nàng, động tác rất nhẹ, tự như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua vậy, hắn không dám quấy nhiễu giấc mọng của nàng, nhưng lại muốn nhìn thấy nàng mở mắt ra, thấy nụ cười nhẹ của nàng.
"Hàn Phỉ.."
Bách Lý Mân Tu thầm gọi, thanh âm ôn nhu đến cực điểm, cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể bình thản mà gọi tên nàng, không cần phải che giấu tình cảm trong giọng nói của mình. Bách Lý Mân Tu thậm chí còn thầm cảm tạ, cảm tạ Hàn Phỉ bị thương, khiến nàng triệt để dựa vào hắn, ở bên cạnh hắn, chỉ có hắn mà thôi.
Mặc cho ý nghĩ này rất ác độc, rất không đúng, nhưng Bách Lý Mân Tu vẫn không thể khống chế được tà niệm trong nội tâm đang không ngừng sinh sôi nảy nở, đến nổi sắp nuốt chửng cả lí trí của hắn.
Đột nhiên, Bách Lý Mân Tu rút tay về, trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ thuộc về Hàn Phỉ. Bách Lý Mân Tu sâu sắc phun ra một ngụm trọc khí, mới bình định được tâm tình đang cuồn cuộn như sóng biển, tầm mắt của hắn chậm rãi rời khỏi gương mặt Hàn Phỉ, hướng tới cái bụng đã hơi gồ lên của nàng.
Bởi vì nàng đang nằm, nên vòng bụng lộ ra đặc biệt rõ ràng, chỉ một chút là có thể nhìn ra được.
"Vị phu nhân này đang mang thai a, đã tầm ba tháng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919584/chuong-726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.