Dáng dấp này của Hàn Phỉ, cũng không còn vẻ cơ linh ngày trước, mà lộ ra một cỗ bệnh trạng. Bách Lý Mân Tu không nhịn được đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt xanh xao của nàng, động tác rất nhẹ, tự như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua vậy, hắn không dám quấy nhiễu giấc mọng của nàng, nhưng lại muốn nhìn thấy nàng mở mắt ra, thấy nụ cười nhẹ của nàng. "Hàn Phỉ.." Bách Lý Mân Tu thầm gọi, thanh âm ôn nhu đến cực điểm, cũng chỉ có lúc này, hắn mới có thể bình thản mà gọi tên nàng, không cần phải che giấu tình cảm trong giọng nói của mình. Bách Lý Mân Tu thậm chí còn thầm cảm tạ, cảm tạ Hàn Phỉ bị thương, khiến nàng triệt để dựa vào hắn, ở bên cạnh hắn, chỉ có hắn mà thôi. Mặc cho ý nghĩ này rất ác độc, rất không đúng, nhưng Bách Lý Mân Tu vẫn không thể khống chế được tà niệm trong nội tâm đang không ngừng sinh sôi nảy nở, đến nổi sắp nuốt chửng cả lí trí của hắn. Đột nhiên, Bách Lý Mân Tu rút tay về, trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại nhiệt độ thuộc về Hàn Phỉ. Bách Lý Mân Tu sâu sắc phun ra một ngụm trọc khí, mới bình định được tâm tình đang cuồn cuộn như sóng biển, tầm mắt của hắn chậm rãi rời khỏi gương mặt Hàn Phỉ, hướng tới cái bụng đã hơi gồ lên của nàng. Bởi vì nàng đang nằm, nên vòng bụng lộ ra đặc biệt rõ ràng, chỉ một chút là có thể nhìn ra được. "Vị phu nhân này đang mang thai a, đã tầm ba tháng, đang mang thai mà vẫn vất vả như thế, thân thể này thật sự là không chịu đựng nổi!" Lời nói của đại phu lại một lần nữa vang lên trong đầu Bách Lý Mân Tu. Hắn đột nhiên siết chặt nắm tay, giống như đang phải có gắng khắc chế gì đó. Trong bụng của nàng, đã thai nghén một sinh mệnh nhỏ, mà sinh mệnh nhỏ kia, là của nàng và Tần Triệt. Chỉ cần nghĩ tới chỗ này, Bách Lý Mân Tu suýt chút nữa là tan vỡ, hô hấp của hắn thô nặng thêm mấy phần, phải dùng bao nhiêu lực khí cùng kiên trì mới có thể chấp nhận được tin tức nữ nhân mình yêu đến khắc cốt ghi tâm lại có con với người đàn ông khác. Nhưng.. "Ta có tư cách gì để trách nàng?" Lời nói của Bách Lý Mân Tu tràn đầy cay đắng. Đúng vậy a, hắn có tư cách gì để trách cứ Hàn Phỉ? Hắn cùng với nàng vẫn luôn bỏ qua nhau, vốn luôn là bằng hữu mà thôi, hắn không có tư cách đi chỉ trích nàng. Thậm chí, đứa con mà hắn còn chưa một lần gặp gỡ kia, nó, còn bị đích thân hắn giết chết. Nghĩ tới chỗ này, lông mày Bách Lý Văn Tu cau lại thật chặt, nỗ lực dời sự chú ý khỏi bụng Hàn Phỉ. Hiện tại việc cấp bách trước mắt, là có thể khiến Hàn Phỉ tỉnh lại, mà lúc này khoảng cách trở lại Vân Hỏa còn đến hai, ba ngày đường. "Hoàng Thượng, bọn họ vẫn còn đi theo phía sau." Ngoài màn cửa truyền đến thanh âm của thủ hạ. Lực chú ý của Bách Lý Mân Tu thành công bị dời đi, hắn suy tư một hồi, nói: "Không cần quan tâm đến." "Vâng, Hoàng Thượng." Những người theo phía sau, Bách Lý Mân Tu không cần nghĩ cũng biết là người của chín quân, hẳn là Bàng Thiện đi. Mà nhóm người theo phía sau quả thật là Bàng Thiện Quân. Từ lúc Hàn Phỉ bị người đàn ông này mang đi, tất cả bọn họ đều bám theo sau, cũng không tiến lên, nhưng cũng bám sát không rời. Từng người của Bàng Thiện Quân đều hiểu rõ, nam nhân kia là Hoàng Đế Vân Hỏa Bách Lý Mân Tu, cũng từ trong miệng của Bàng Ngụy Tân mà biết được, Bách Lý Mân Tu chính là Thần Vệ Vân Hỏa ngàn năm trước chuyển thế, vì thế họ đều vô cùng cung kính đối với hắn. Cùng lúc đó, bọn họ còn rất áy náy, bọn họ trơ mắt nhìn bệ hạ bị thương nghiêm trọng như vậy ở ngay trước mặt, nhưng lại không thể ngăn cản, họ thật quá vô dụng, nếu không phải Thần Vệ đại nhân xuất hiện, họ thậm chí cũng không biết cứu bệ hạ như thế nào. Vì thế, đây cũng chính là nguyên nhân họ chỉ dám đi theo, cũng không dám tiến lên, họ có tội, họ cần nhận sai. Bàng Ngụy Tân ngược lại là vẫn đi theo bên người Bách Lý Mân Tu, hắn biết tộc nhân của mình vì sao đi theo sau lưng, hắn có lòng muốn thay tộc nhân nhận sai với Thần Vệ đại nhân, nhưng mãi vẫn không tìm được thời cơ thích hợp, vì thế vẫn kéo dài như vậy, càng quan trọng là, bệ hạ vẫn không tỉnh lại, Thần Vệ đại nhân cũng không cho phép bọn họ đến xem, thật sự là gấp đến độ như kiến bò chảo nóng! Dọc theo đường đi, bọn họ gặp phải rất nhiều kẻ đánh lén, nhưng cũng hữu kinh vô hiểm đánh đuổi, Bách Lý Mân Tu lần này mang theo không ít tinh binh, vì thế thừa sức ứng đối với những kẻ mang dã tâm đánh lén, thêm vào Bàng Thiện Quân phía sau thỉnh thoảng liền đến mật báo chút tin tức, cũng xem như dễ dàng ứng phó. Rất nhanh, bọn họ đã về đến hoàng cung Vân Hỏa, Bách Lý Mân Tu trực tiếp cho người đem Hàn Phỉ vào tẩm cung của mình. Dù cho Bách Lý Mân Tu hành động rất kín đáo, nhưng vẫn có không ít người nhìn thấy Hoàng Thượng mang về từ bên ngoài một nữ nhân hôn mê, còn trực tiếp đưa đến tẩm cung của mình, đây chính là một chuyện không bình thường. Đương nhiên, tin tức này truyền tới tai Hoa Phi. Ngay đêm đó, lại là một trận thanh âm đồ đạc bị đập nát. Hoa Phi khuôn mặt tái nhợt, không con phong thái trước kia, cả người chán nản ngồi ở trên một chiếc ghế, nước mắt từng giọt rơi xuống, cả người cũng lộ ra một cỗ tử khí. Sau khi sảy thai, sức khỏe của nàng rớt xuống ngàn trượng, mà đại phu nói, sau này hi vọng nàng có thể mang thai lại là vô cùng mong manh, nếu cố gắng bảo dưỡng thật tốt thì có một tia hi vọng. Nhưng ai cũng biết rõ, cau nói này của đại phu chẳng qua chỉ để trấn an nàng mà thôi. Nàng sẽ không còn cơ hội trở thành mẫu thân nữa. Nhưng Hoa Phi không buông tha, nàng mỗi ngày đều kiên trì uống thuốc, ăn đồ bổ dưỡng, chỉ cần có hi vọng nàng đều sẽ thử một lần, ngóng trông còn có thể mang long thai một lần nữa, nhưng Hoa Phi trăm tính vạn tính cũng tính sai một điểm, đó chính là nếu như Bách Lý Mân Tu không muốn đến cung điện của nàng, thì dù cho thân thể nàng hoàn hảo cũng sẽ không thể có hài tử. "Nương nương.. Ngài đừng như vậy.." Tỳ nữ thiếp thân thật sự thấy không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của nương nương, sợ sệt nhỏ giọng mở miệng. Hoa Phi nhắm mắt, thấp giọng nói: "Là nàng ta trở về." Tỳ nữ ngẩn người, hỏi lại: "Người nào trở về?" Hoa Phi lộ ra một nụ cười khổ, nói: "Hoàng Thượng mang nữ nhân về." Tỳ nữ có chút bất an, nói: "Tin tức này bị trong cung phong tỏa, ai cũng không nhìn thấy dáng vẻ người kia, nương nương sao lại biết được?" Hoa Phi cúi đầu, những lọn tóc khô vàng che khuất đi gương mặt trắng nhợt không chút huyết sắc cảu nàng, dưới ánh nến, có vẻ hơi quỷ mị. Tỳ nữ sợ đến nỗi không dám nhìn về phía Hoa Phi. "Làm sao biết? Ta không cần biết, trên đời này chỉ có một người có thể làm hắn trực tiếp mang đến tẩm cung, vậy ngươi biết người kia là ai không?" Tiểu tỳ nữ sững sờ, vô thức dò hỏi một câu: "Là ai?" Hoa Phi đột nhiên cười, có điều nụ cười kia, lại có chút khủng bố khiếp người, trong ánh mắt đều là vẻ ác độc, tiểu tỳ nữ bị dọa đến trực tiếp té lăn trên đất. "Chỉ có nàng ta, Hàn Phỉ." Tiểu tỳ nữ đã không thể thốt được nên lời. Hoa Phi đột nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác, nhìn tiểu tỳ nữ, nàng ta bị ánh mắt của nàng dọa cho phát khóc. "Ngươi biết không, ta đấu lâu như vậy, trước sau vẫn đấu không lại nữ nhân chưa bao giờ xuất hiện này, nàng ta giống như một cây gai, đâm thật sâu trong lòng ta, làm sao cũng không trừ bỏ được, bất luận ta làm cái gì, cũng đánh không lại cây gai này, ngươi nói đi, ta phải làm sao đây?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]