Chương trước
Chương sau
Xung quanh vang lên tiếng xì xào tán thành, dồn dập cảm thấy hành vi như Hàn Phỉ quả thực đáng khinh.
Hàn Phỉ rất kiên trì đợi cho mọi người cười xong, mới chậm rãi mở miệng.
"Ta nói thiếu tiền khi nào?"
Vừa dứt lời, Linh Thiếu Thiên liền có chút dự cảm không tốt, nhưng hắn cố giả bộ trấn định nói: "Ngươi còn muốn phản bác sao? Chứng cứ đã xác thực! Người đâu!"
"Có thuộc hạ!"
Linh Thiếu Thiên đắc ý nói: "Nói đi, Hàn huynh đệ ở Lăng Minh Phủ tiêu tốn bao nhiêu tiền?"
"Vâng! Thuộc hạ đều có giấy tờ ghi chép rõ ràng! Bên ngoài phủ tiêu tốn tổng cộng ba ngàn lượng!"
Linh Thiếu Thiên nhìn về phía Hàn Phỉ, nói: "Ba ngàn lượng, ta xem như đối với ngươi không tệ! Tính cả chi tiêu ở quý phủ, bản thân ngươi cũng rõ ràng trong lòng! Vốn dĩ ta đối với ngươi một mảnh chân thành, vậy mà ngươi lại liên hợp với tặc nhân chống đối ta, thậm chí còn lấy đao gác trên cổ ta, uy hiếp ta, mang tặc tử trốn đi!"
Hàn Phỉ cười cười, nói: "Tặc nhân trong miệng ngươi nói, là chỉ Tân phủ chủ danh chính ngôn thuận sao?"
Nào biết, Linh Thiếu Thiên nói khoác mà không biết ngượng, đáp lời: "Tên đó cũng không phải là Phủ Chủ, đó chính là tặc tử!"
Hàn Phỉ cười cười không nói lời nào.
Linh Thiếu Thiên cho rằng Hàn Phỉ là chột dạ, vội vã theo sát mà lên nói: "Tạm thời không nói đến chuyện tặc tử, ta không xử bạc với ngươi, ngươi lại hồi báo ta như vậy, lương tâm ngươi không cắn rứt à!"
Vu Âm Vũ lại càng bỏ đá xuống giếng nói: "E là người này cũng không có lương tâm đi!"
Lại một trận cười vang.
Mà đúng lúc này, Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Ta nhận bạc của ngươi lúc nào?"
Hàn Phỉ lặp lại lời nói khiến Linh Thiếu Thiên có chút tức giận, cả giận nói: "Ngươi có phải nghe không hiểu tiếng người hay không? Hay là vừa nãy không nghe thấy, ngươi.."
Lời nói phía sau của Linh Thiếu Thiên bị kẹt trong cổ họng, không thể thốt nên lời.
Chỉ vì..
Hàn Phỉ rất nhanh nhẹn móc từ trong lòng ra một xếp ngân phiếu rất dày.
Tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm, còn vang lên từng tiếng nuốt nước miếng.
Bởi.. chồng ngân phiếu này đúng là quá dày rồi!
Nếu như không phải nhìn thấy rõ ràng phù hiệu cũng chữ viết quen thuộc trên đó, bọn họ nhất định sẽ cho rằng đây là một đống giấy vụn! Nhưng hiển nhiên, đây không phải..
Đây, đây rốt cuộc có bao nhiêu tiền a! Tiếng nuốt nước miếng lại vang lên lớn hơn.
Hàn Phỉ cười cười, bắt đầu ung dung thong thả đếm ra ba ngàn lượng ngân phiếu, sau đó tiện tay rút ra thêm một tờ nữa, mới cất đám ngân phiếu còn thừa vào trong áo dưới ánh nhìn lom lom của đám người.
"Ta nói thiếu tiền khi nào?"
Lời nói đầy khí phách của Hàn Phỉ khiến mọi người hít vào một ngụm khí lạnh. Quá, quá khoa trương!
Bá khí! Quả thực chính là trung khí mười phần!
Nhưng, chồng ngân phiếu kia đang bay tới bay lui trong đầu mọi người, đây đâu phải là con dế nhũi chui từ trong núi ra! Rõ ràng chính là một phú hào ẩn tàng! Là thế gia đi! Đây tuyệt đối là đệ tử thế gia mới có thể có tài lực như thế!
Giờ khắc này, ánh mắt ai cũng phát hồng, nếu như không phải trước đây, uy danh Hàn Phỉ từng chiến thắng Bàng Lan Trúc vẫn còn, một thân thực lực kia làm người kiêng kỵ, bọn họ mới không dám tùy tiện động thủ, bằng không e là đã sớm nhào lên tranh cướp!
Hàn Phỉ lấy ra chống ngân phiếu kia, đồng nghĩa với việc tất cả những gì Linh Thiếu Thiên nói đều là nói láo, thậm chí còn có mấy phần buồn cười.
Ở trước tiền tài tuyệt đối, mọi lời nói đều là giả a!
Linh Thiếu Thiên có cảm giác gò má nóng rát, giống như vừa bị tát cho vài bạt tai. Nhất định là vừa rồi vẻ mặt sốt sắng vì ba ngàn lượng của hắn nhất định là rất ngu ngốc!
Hàn Phỉ thưởng thức vẻ biến ảo trên mặt Linh Thiếu Thiên một chút, nói: "Nơi này có 3 ngàn 500 lượng ngân phiếu, năm trăm lạng trong đó, coi như là bồi thường vì ta quấy rối quý phủ lâu như vậy, thiếu phủ chủ cảm thấy thế nào? Có đủ hay không?"
Linh Thiếu Thiên cảm giác mình bị vũ nhục tàn nhẫn, cả giận nói: "Hàn Phi! Ngươi đừng có quá đáng!"
Hàn Phỉ cười nhạo, nói: "Quá đáng? Ta quá đáng chỗ nào? Là thiếu phủ chủ ngươi quá đáng mới đúng a, tính kĩ từng phân từng hào rõ ràng như thế, ta coi như là được mở mang hiểu biết."
"Ngươi!"
Vu Âm Vũ tiến lên một bước ngắt lời nói: "Được rồi! Đừng nói nữa! Chuyện này các ngươi chút nữa bàn lại, bây giờ chúng ta đàm luận chính sự, không phải là muốn tranh cướp vị trí Phủ Chủ sao? Đến đây đi, chúng ta quyết đấu!"
Linh Thiếu Thiên lập tức nói: "Đúng! Hiện tại đây mới là chính sự!"
Hàn Phỉ cười nói: "Được."
Vu Âm Vũ phất phất cây roi của mình, nói: "Lần này, ta sẽ không nhường ngươi nữa."
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Không cần."
Vu Âm Vũ nhất thời khó chịu, cảm giác mình bị coi khinh, nói: "Ngươi sẽ hối hận!"
Dứt lời, Vu Âm Vũ xông lên một lần nữa, cây roi trong tay nàng ta biến ảo càng nhanh hơn.
Bởi vì cây roi rất mềm mại, nàng ta dùng lực cũng rất tính chuẩn, cho mọi người đều không thể nhìn thấy bóng dáng cây roi, thật sự là quá nhanh, căn bản không thể thấy rõ được cây roi sẽ quất tới từ nơi nào!
Hàn Phỉ không thể không khâm phục người gọi là Vu Âm Vũ cô nương này, nếu không trải qua huấn luyện nghiêm khắc thì tiên pháp này nhất định không thể làm được, có thể thấy Vu Âm Vũ cũng không phải có công phu miệng lưỡi lợi hại, thân thủ của nàng ta quả đúng là đáng để kiêu ngạo.
Hàn Phỉ chỉ là thoáng nhìn huyễn ảnh của cây roi, không thể không nói, ngay cả nàng nhìn cũng không theo kịp chuyển động của cây roi, đôi mắt cảm thấy rất mỏi, cho nên nàng làm một động tác khiến mọi người khó có thể tin được.
Nàng nhắm mắt lại.
Đúng vậy, nàng quyết định không dùng mắt để nhìn.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Hàn Phỉ điên rồi, cảm thấy cách này của nàng không khác nào muốn chết, hoặc là quá mức tự phụ.
Ngay cả Vu Âm Vũ cũng cảm thấy đầu óc của nam nhân gầy yếu này không được tỉnh táo, lại muốn dùng cách như thế để ứng đối với roi Linh Lung của nàng! Nàng sẽ cho hắn biết cách này ngu xuẩn cỡ nào!
Cây roi trong tay Vu Âm Vũ càng chuyển động nhanh hơn, trực tiếp hướng Hàn Phỉ mà quất đến, giống như là muốn xé nát nàng.
Ngay lúc roi sắp đụng vào người nàng, đã có người quay sang chỗ khác, không đành lòng nhìn một màn máu tanh như vậy. Nhưng, một chuyện đáng khiếp đã xảy ra.
Chỉ thấy ngay lúc cây roi sắp quất bay Hàn Phỉ, bóng dáng của Hàn Phỉ đã biến mất.
Vu Âm Vũ lập tức chấn kinh, vội vàng nhìn quanh bốn phía, nhưng không thấy, lúc này một trận cảm giác nguy hiểm từ phía sau truyền đến, nàng vô thức né tránh, tránh thoát khỏi một dao của Hàn Phỉ.
Vu Âm Vũ mạnh mẽ thở một hơi, thiếu chút nữa, nàng ta đã bị con dao găm kia đâm bị thương! Nhưng người này đến cùng là chạy đến sau lưng nàng ta từ khi nào? Chẳng lẽ thực sự có người có thể nhắm hai mắt mà có thể dự đoán được chuyển động của roi Linh Lung?
Không! Không thể nào! Đây tuyệt đối là trùng hợp! Đúng! Đây là trùng hợp!
Vu Âm Vũ liều mạng trấn an bản thân, đồng thời lấy ra tuyệt học, huyễn ảnh cây roi trực tiếp tăng cường đến bảy đạo!
Mọi người trực tiếp hít vào một ngụm khí lạnh, thời khắc này, không còn ai dám xem thường nữ tử đến từ tái ngoại này nữa, kẻ này kinh khủng như thế! Mọi người nhìn về phía Hàn Phỉ, lần này, nàng sợ là không thể tránh thoát được nữa.
Vu Âm Vũ lại càng chờ đợi người trước mặt này trực tiếp bị cây roi của nàng ta xé nát, người chết dưới ngọn rọi Linh Lung của nàng ta đã nhiều vô số kể, nàng ta chẳng để mạng người vào mắt, cho nên đối với việc giết chết một người, Vu Âm Vũ không có bất kỳ cản trở tâm lí nào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.