Mà bên tai Hàn Phỉ, đã sớm nghe thấy tiếng roi quật phần phật, càng ngày càng gần, mà thân thể nàng, sớm đã chuẩn bị tốt, không chút e sợ. Ngay lúc Vu Âm Vũ kiêu ngạo tự đắc bản thân lại sắp giải quyết xong một địch nhân, khoảng cách giữa các nàng đã gần đến mức có thể thấy rõ lỗ chân lông trên mặt Hàn Phỉ, mà Vu Âm Vũ cũng phát hiện ra một cái chi tiết. Nhất thời, cây roi của nàng ta đột nhiên dừng lại, rơi trên mặt đất. Lúc này mọi người vẫn chưa kịp phản ứng. Vu Âm Vũ trực tiếp hô to: "Ngươi là nữ nhân?" Lập tức, bầu không khí ngưng đọng lại. Ngay cả biểu hiện trên mặt Hàn Phỉ cũng như bị đóng băng. Vu Âm Vũ tức đến nổ phổi, cây roi trogn tay quất liên tục vào mặt đất, cả giận nói: "Ngươi thế mà là một người phụ nữ! Tại sao ngươi lại là nữ nhân!" Người chung quanh há hốc mồm, tưởng mình nghe lầm. Nữ nhân? Người này sao lại là nữ nhân! Nếu như nói người khác là nữ nhân bọn họ còn tin tưởng một chút, nhưng hắn đã từng đánh thắng cao thủ Bàng Lan Trúc đấy! Sao có thể lại một cô nương gia! Vốn dĩ tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, nhưng không biết là ai lên tiếng. "Ai, nhìn kĩ một chút.. Hàn Phi này, đúng là có chút thanh tú nhỉ." "Dường như là, thân thể cũng rất gầy yếu, ta còn tưởng rằng hắn lớn lên như vậy." "Không đúng, các ngươi nhìn ngũ quan của hắn xem, cũng quá nhu hòa, trừ da dẻ có chút đen, thì đúng là giống một người phụ nữ!" Những người chung quanh nghị luận sôi nổi, mà sắc mặt Hàn Phỉ lại càng âm trầm, nàng không hiểu Vu Âm Vũ này dựa vào đâu mà chắc chắn thế chứ? Đôi mắt Vu Âm Vũ lại càng bốc lửa, giống như giận dữ tới cực điểm, nói: "Tại sao ngươi lại là một người phụ nữ? Ta không giết nữ nhân!" Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, nói: "Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." Hàn Phỉ thử giả ngu. Nhưng hiển nhiên, Vu Âm Vũ lại vô cùng chắc chắn, nói thẳng: "Ngươi đừng ngụy biện! Ta nhìn ra tướng mặt ngươi! Ngươi chính là một nữ nhân, còn có mùi hương trên người ngươi, giống như ta! Từ nhỏ ta có đã có năng lực phân biệt nam nữ, mùi hương trên người ngươi không thể lừa gạt được ta đâu!" Hàn Phỉ kinh ngạc, cô nương này, là chó sao? Chỉ cần ngửi một phát liền phân biệt ra được nam nữ? Linh Thiếu Thiên phục hồi tinh thần lại từ trong khiếp sợ, nhìn Vu Âm Vũ, lại nhìn Hàn Phỉ, run giọng nói: "Vu cô nương, ngươi, ngươi vừa nói cái gì? Ngươi nói lại lần nữa.. Hắn, hắn là nữ nhân?" Vu Âm Vũ đột nhiên vung cây roi, nói: "Ngươi cho rằng ta đang nói đùa à! Hay là ngươi cho rằng ta lừa ngươi!" Linh Thiếu Thiên bị tiếng roi đập xuống đất kia dọa cho phát sợ, nếu thật bị đánh lên người thì không biết đau đến mức nào! Da thịt e là sẽ bị lóc mất một miếng đi! Lập tức vội vàng nói: "Không không không, sao ta có thể hoài nghi Vu cô nương chứ! Chỉ là, chuyện này thật sự làm cho người ta khiếp sợ!" Vu Âm Vũ cũng vô cùng căm tức, trừng Linh Thiếu Thiên một chút, nói: "Tại sao ngươi không cố gắng nhìn kĩ thân hình tên này một chút! Ta không giết nữ nhân, việc hôm nay ta sẽ không giúp ngươi!" Dứt lời, Vu Âm Vũ liền trực tiếp cầm cây roi lùi về sau một bước, dùng của hành động của mình để nói cho mọi người biết nàng ta sẽ không vi phạm quy tắc của chính mình. Hàn Phỉ nhìn tình cảnh này cũng chầm chậm thu lại động tác của mình, đứng ở nơi đó, nói: "Ngươi chắc chắn sao?" Vu Âm Vũ giống như xem thường nói: "Ta nói được là làm được, nói không giết nữ nhân chính là sẽ không động thủ." Hàn Phỉ nghe xong, dần câu lên khóe môi, có thể không động thủ nàng cũng rất nguyện ý. Nhưng tràng diện hiện tại xuất hiện thì người gấp nhất chính là Linh Thiếu Thiên, hắn lo lắng bất an nói: "Khoan, khoan đã, Vu cô nương, ngươi đang nói đùa à! Sao bây giờ nói không đánh là không đánh chứ!" Vu Âm Vũ không chút khách khí nói: "Câm miệng! Ta còn chưa tính toán việc ngươi suýt chút nữa đã hủy đi quy tắc hành xử của ta đâu đấy!" Vẻ mặt Linh Thiếu Thiên như vừa nuốt phải một con ruồi, nhưng hết lần này tới lần khác hắn cũng không dám phân cao tháp cùng Vu Âm Vũ, vì thế đem mọi bất mãn chuyển hết lên đầu Hàn Phỉ. "Ngươi là nữ nhân?" Đối mặt với sự chất vấn của Linh Thiếu Thiên, Hàn Phỉ trầm mặc không nói, không có ý kiến. Linh Thiếu Thiên cho rằng nàng ngầm thừa nhận, nói: "Ngươi chỉ là một người phụ nữ tham gia tranh giành vị trí Phủ Chủ cái gì! Về nhà giúp chồng dạy con không tốt sao!" Hàn Phỉ cười cười, nói: "Thế nào, bây giờ không tìm được trợ thủ ngoại viện, liền bắt đầu tát pháo sao?" Linh Thiếu Thiên phẫn nộ, nói: "Đây không phải là chuyện đùa! Ngươi đến cùng có hiểu hay không? Ngươi chỉ là một cô nương, tại sao phải giả dạng làm nam nhân, còn nghênh ngang xuất hiện, hiện tại muốn phá đám nơi này, sao hả, ngươi có năng lực sao? Ngươi quên nữ nhân nên làm gì rồi à?" Hàn Phỉ vô cùng thuận miệng hỏi một câu: "Làm gì?" Linh Thiếu Thiên bật thốt lên: "Mang con về nhà đi!" Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Chớ phí lời, nếu ngươi không có ngoại viện, vậy liền tự thân lên đánh với ta, nếu như ngay cả ta là một người phụ nữ ngươi cũng sợ, vậy cái chức thiếu phủ chủ này ngươi cũng không có tư cách làm." Linh Thiếu Thiên lại bị chặn họng, hiện tại hắn đã cùng đường mạt lộ, Vu Âm Vũ này đột nhiên ngừng tay, hắn căn bản không tìm được người khác! Dù cho hiện tại biết rõ Hàn Phỉ là nữ nhân Linh Thiếu Thiên cũng không dám coi thường, đây là nữ nhân đã đánh bại Bàng Lan Trúc, từ bản chất mà nói, cùng một đẳng cấp với Vu Âm Vũ! Hàn Phỉ nhìn hắn trầm mặc hồi lâu, chậm rãi nói: "Nếu như ngươi chịu thua, vậy chính là ta thắng lợi." Linh Thiếu Thiên cắn răng, không nói lời nào. Lúc này, Vu Âm Vũ đã lui ra khỏi chiến trường, nhìn chằm chằm Hàn Phỉ một lúc lâu lâu, đột nhiên nói: "Này, ngươi đấy, ngươi tên là gì?" Hàn Phỉ chậm rãi nhìn về phía Vu Âm Vũ, bởi vì giới tính đã bị vạch trần, nàng cũng không cần ẩn giấu nữa, tuy không trực tiếp thừa nhận, nhưng đã không thua gì ngầm đồng ý rồi, đối với nguyên tắc 'không giết nữ nhân' của Vu Âm Vũ, nàng cũng xem như chút thưởng thức. Vu Âm Vũ cau mày, hỏi lại: "Ta là Vũ Sa, ngươi tên là gì?" Hàn Phỉ cười, nói: "Hàn Phỉ." Vu Âm Vũ nhắc lại mấy lần, nói: "Hàn Phỉ có phải không, để ta nhìn khuôn mặt thật của ngươi một chút!" Hàn Phỉ ngẩn người, nói: "Vì sao?" Vu Âm Vũ bĩu môi, nói: "Ta nghĩ biết rõ là ngươi quá xấu xí, mới muốn đóng giả nam nhân!" Hàn Phỉ quyết định, thu hồi chút thưởng thức vừa rồi với Vu Âm Vũ. Thấy Hàn Phỉ không trả lời, Vu Âm Vũ còn đuổi theo hỏi: "Nhanh, cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt ngươi đi, ta muốn nhìn khuôn mặt thật của ngươi!" Hàn Phỉ cười gằn, nói: "Vu cô nương không khỏi có chút thất lễ a." Ý là, giáo dưỡng không đủ. Vu Âm Vũ không ngốc, sao có thể không biết ý này, lập tức liền giận tím mặt, quát: "Ngươi nữ nhân này! Miệng bẩn như vậy! Chẳng lẽ thật sự là không thể để người nhìn thất mặt, mới giả dạng làm nam nhân! Cũng phải, dung mạo ưa nhìn sao có che che giấu giấu chứ, nhất định là một mụ đàn bà xấu xí!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]