Chương trước
Chương sau
Thấy thế, Đằng Mộc vội vã chạy lại, chế trụ cổ tay Hàn Phỉ, bắt đầu bắt mạch cho nàng.
Hàn Phỉ có chút suy yếu nói: "Tiền, tiền bối, ta không sao, có thể là quá mệt mỏi, thời gian này đều là như vậy, ta không sao, không cần lo lắng, ngài.."
Hàn Phỉ vẫn chưa nói hết, liền đối diện với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Đằng Mộc.
Đằng Mộc trực tiếp nói thẳng: "Quá mệt mỏi cái rắm! Ngươi mang thai mà cũng không biết à!"
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Hàn Phỉ cứng ngắc. Nàng chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Mang thai? Nàng mang thai?
Bước chân Hàn Phỉ có chút phù phiếm, nàng nuốt nước miếng, nói: "Tiền bối, ngài, ngài đang nói cái gì cơ?"
Đằng Mộc tức giận nói: "Ta nói ngươi mang thai! Làm sao ngay cả mình mang thai mà ngươi cũng không biết thế hả? Thân thể ngươi thiên hàn, nhất định là thời gian này quá không chú ý! Ngươi như vậy sẽ dẫn đến việc thai nhi không thể phát triển! Bản thân ngươi cũng là đại phu, sao có thể không chú ý đến thế!"
Đối mặt với sự cằn nhằn liên mien đầy oán giận của Đằng Mộc, Hàn Phỉ một chữ cũng không nghe thấy, lỗ tai nàng ong ong một mảnh, chỉ nhìn thấy miệng Đằng Mộc đóng đóng mở mở.
Lúc này trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ.
Mang thai?
Sai nàng lại mang thai?
Nàng rõ ràng là chỉ là quá mệt mỏi mà thôi..
Khoan đã, mệt mỏi?
Buồn nôn, mơ màng, muốn ăn đồ chua..
Tựa hồ hết thảy đều là dấu hiệu mang thai.
Nhưng mà, vì sao nàng không thể chẩn đoán ra được chút nào?
Hàn Phỉ không tin, chậm rãi ấn lên mạch đập của mình, quả nhiên.. Hỉ mạch! Là hỉ mạch!
Đầu Hàn Phỉ lại bắt đầu có chút váng vất.
Đằng Mộc thấy tình hình có vẻ không đúng, lập tức muốn gọi người đến đỡ nàng, bộ xương già như hắn thật sự là không đỡ nổi a!
Vừa vặn lúc này Hác lão bản đi ngang qua, đang muốn vào tìm Hàn Phỉ, nhìn thấy tình huống như vậy, sợ đến nỗi ném cả đồ vật đang cầm trong tay xuống đất.
"Hàn Phỉ! Hàn Phỉ! Ngươi làm sao vậy?"
Hác lão bản cũng bị đại kinh thất sắc, cũng không biết nàng lấy đâu ra khí lực, lập tức đỡ lấy Hàn Phỉ thả xuống giường, nói: "Ngươi lại không thoải mái sao? Có sao không? Ta đi tìm người xem cho ngươi một chút!"
Lúc này, Đằng Mộc Cách ở một bên cũng lo lắng đến tức giận nói: "Còn tìm cái gì mà tìm! Đại phu lợi hại nhất thiên hạ đang ở đây này! Ngươi còn muốn tìm ai!"
Hác lão bản ngay lập tức cảm thấy lúng túng, sao nàng lại quên mất vị Y Thánh này chứ! Nàng còn ở trước mặt Y Thánh nói muốn đi tìm người khác nữa! Quá úng túng chứ còn gì!
May mà Hác lão bản đã nhanh chóng điều chỉnh ngữ khí, nhắm mắt nói: "Tiền bối! Xin người mau chóng xem cho Hàn Phỉ! Gần đây nàng ấy vẫn nhiều lần té xỉu như thế!"
Lúc này, Hàn Phỉ thật vất vả mới có thể tỉnh táo lại, nàng vô thức muốn ngăn cản Đằng Mộc nói.
"Đừng.."
"Nàng mang thai, dinh dưỡng không đủ, dĩ nhiên là sẽ té xỉu!"
Đã trễ..
Hàn Phỉ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Hác lão bản thở ra một hơi, nói: "Thì ra là bởi vì mang thai a.. Hả? Mang thai?"
Hác lão bản nghẹn ngào gào lên một tiếng, nói: "Mang thai? Ngài nói Hàn Phỉ mang thai?"
Đằng Mộc ngược lại là kinh ngạc, nói: "Các ngươi cũng không biết sao? Nơi này nhiều đại phu như vậy lại không có ai phát hiện ra sao?"
Ý của Đằng Mộc chính là: Các ngươi kém cỏi thế cơ đấy!
Hàn Phỉ thấp giọng nói: "Đằng lão, việc này nói đến thì rất dài.."
Hác lão bản quay đầu nhìn về phía Hàn Phỉ, giống như muốn tìm một lời khẳng định chắc chắn: "Hàn cô nương, ngươi, ngươi thật sự mang thai sao?"
Hàn Phỉ không biết trả lời thế nào, nhưng dựa theo mạch tượng nàng vừa tự chẩn đoán cho mình thì..
Nàng chậm rãi gật đầu, nói: "Hiện tại mới biết, đúng vậy."
Hác lão bản cũng cảm thấy có chút trời đất quay cuồng.
Đằng Mộc nhìn Hác lão bản, lại nhìn Hàn Phỉ, quái dị nói: "Phản ứng của các ngươi là sao thế? Hỉ mạch chính là chuyện tốt mà! Sao trông các ngươi giống như không có chút nào cao hứng thế?"
Đằng Mộc thật sự có chút không hiểu, hắn sống lâu như thế, thích nhất là chẩn đoán ra hỉ mạch, chuyện này có nghĩa là một sinh mệnh mới sắp ra đời, đối với bất luận người nào mà nói đều là một chuyện đáng để cao hứng, nhưng mà sao nhìn Hàn Phỉ cùng Hác lão bản lại có vẻ một bộ một lời khó nói hết thế nhỉ?
Hàn Phỉ thở dài, nói: "Tiền bối, ta có thể nhờ ngài một chuyện không?"
Đằng Mộc phối hợp nói: "Hỏi dưỡng thai như thế nào chứ gì? Cái này không thành vấn đề, ta già rồi, thích nhất là tiểu hài tử, ngươi yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi dưỡng thai thật tốt, chờ ta lập tức khai cho ngươi một ít bí phương độc nhất, bảo đảm hài tử trong bụng ngươi sẽ lớn lên khỏe mạnh!"
Hàn Phỉ nghe nói có chút dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại ấm áp, nàng biết Đằng Mộc là thật tâm.
Nhưng..
"Ta hi vọng ngài có thể giấu tin tức này đi, tốt nhất là coi như không phát hiện ra."
Câu nói này của Hàn Phỉ không chỉ khiến Đằng lão sửng sốt mà còn có Hác lão bản.
Hác lão bản nói khan giọng, nói: "Hàn cô nương, ngươi.."
Hàn Phỉ cười khổ, nói: "Vào thời điểm hiện tại, không thể truyền ra tin tức này."
Đằng Mộc có chút tức giận, nói: "Ngươi thân là mẹ, chẳng lẽ không thích hài tử của mình sao?"
Hàn Phỉ liền vội vàng lắc đầu, nói: "Không, ta rất yêu thích, chỉ là.."
Hác lão bản suy đoán nói: "Ngươi lo lắng cho bọn họ sao?"
Hàn Phỉ gật đầu.
Một khi tin tức nàng mang thai tin truyền ra, vậy nhóm người Khôi Nam tất sẽ đặt an nguy của nàng lên trước nhất, tất cả mọi chuyện sẽ vị xếp phía sau, nếu thế Vũ Châu thành khẳng định sẽ đình trệ, nói không chừng bọn họ còn tìm một nơi rừng sâu núi thẳm, bắt nàng đến đó chuyên tâm dưỡng thai, đây không phải là điều Hàn Phỉ muốn.
Hiện tại một khi dừng lại, thì tất cả mọi chuyện sẽ lập tức trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Mà tổng hệ thống, sẽ không cho nàng cơ hội nào nữa.
Hàn Phỉ siết chặt nắm đấm, lại một lần nữa khẩn cầu: "Xin nhờ ngài, tiền bối, ngài hãy coi như không phát hiện ra chuyện này."
Đằng Mộc không nói gì, Hác lão bản ở một bên lộ ra vẻ mặt đau lòng cùng thấu hiểu.
Trầm mặc hồi lâu, Đằng Mộc rốt cục mở miệng, cũng hỏi ra một vấn đề tương đối sắc bén.
"Cha đứa bé đâu? Hắn chạy đi đâu rồi?"
Thời khắc này, không có ai trả lời.
Ánh mắt Đằng Mộc chênh chếch liếc nhìn Hàn Phỉ, nói: "Mau nói cho ta biết, cha đưa bé đâu? Chuyện lớn như vậy, dù sao hắn cũng nên biết chứ? Hắn ở đâu?"
Vẻ mặt Hàn Phỉ có chút lúng túng, nhưng vẫn nhắm mắt nói: "Hắn.. không thấy đâu nữa.."
Đằng Mộc nhíu chặt mày, nói "Cái gì gọi là không thấy?"
Hác lão bản cân nhắc một chút giọng nói: "Hắn đã rời đi.."
Nửa ngày sau, Đằng Mộc tức giận gào to đến nỗi muốn lật cả nóc nhà.
"Là cái tên tiểu tử hỗn đại nào lại dám không chịu trách nhiệm như thế!"
Hàn Phỉ lập tức nhăn nhó, có chút chột dạ, lại có chút oan ức.
Đúng vậy a, nàng mang thai, cha đứa nhỏ lại bỏ đi mất, chuyện này là thế nào hả!
Mà lúc này, thân thể Tần Triệt đang ngâm trong ao nước liền run rẩy, nhưng đôi mắt đang nhắm chặt vẫn không hề có dấu hiệu sẽ mở ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.