Thấy thế, Đằng Mộc vội vã chạy lại, chế trụ cổ tay Hàn Phỉ, bắt đầu bắt mạch cho nàng.
Hàn Phỉ có chút suy yếu nói: "Tiền, tiền bối, ta không sao, có thể là quá mệt mỏi, thời gian này đều là như vậy, ta không sao, không cần lo lắng, ngài.."
Hàn Phỉ vẫn chưa nói hết, liền đối diện với vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Đằng Mộc.
Đằng Mộc trực tiếp nói thẳng: "Quá mệt mỏi cái rắm! Ngươi mang thai mà cũng không biết à!"
Trong khoảnh khắc, vẻ mặt Hàn Phỉ cứng ngắc. Nàng chỉ cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Mang thai? Nàng mang thai?
Bước chân Hàn Phỉ có chút phù phiếm, nàng nuốt nước miếng, nói: "Tiền bối, ngài, ngài đang nói cái gì cơ?"
Đằng Mộc tức giận nói: "Ta nói ngươi mang thai! Làm sao ngay cả mình mang thai mà ngươi cũng không biết thế hả? Thân thể ngươi thiên hàn, nhất định là thời gian này quá không chú ý! Ngươi như vậy sẽ dẫn đến việc thai nhi không thể phát triển! Bản thân ngươi cũng là đại phu, sao có thể không chú ý đến thế!"
Đối mặt với sự cằn nhằn liên mien đầy oán giận của Đằng Mộc, Hàn Phỉ một chữ cũng không nghe thấy, lỗ tai nàng ong ong một mảnh, chỉ nhìn thấy miệng Đằng Mộc đóng đóng mở mở.
Lúc này trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ.
Mang thai?
Sai nàng lại mang thai?
Nàng rõ ràng là chỉ là quá mệt mỏi mà thôi..
Khoan đã, mệt mỏi?
Buồn nôn, mơ màng, muốn ăn đồ chua..
Tựa hồ hết thảy đều là dấu hiệu mang thai.
Nhưng mà, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919545/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.