Nghe vậy, Đằng Mộc bắt đầu cười ha hả, nói: "Nữ oa tử, ngươi rất có ý tứ, không kiêu không vội, rất tốt, rất tốt a!"
Hàn Phỉ cười bồi theo.
Đằng Mộc đột nhiên chuyển chủ đề, nói: "Ngươi tham gia giải đấu y sư đứng không?"
Hàn Phỉ kinh ngạc một hồi, nhưng vẫn gật đầu nói: "Vâng, vãn bối có tham gia, còn có cả các bằng hữu của vãn bối nữa, chỉ là.." Hàn Phỉ do dự một chút, rồi nói: "Chỉ là năng lực của vãn bối cùng các bằng hữu không đủ, vì thế không thể thông qua trận đấu."
Nào biết, vừa dứt lời, thái độ của Đằng Mộc vốn luôn hiền lành hòa ái lập tức thay đổi, hắn hất đổ chèn trà xuống đất, đầy mặt phẫn nộ, nói: "Nói láo! Cái gì mà không thể thông qua trận đấu! Đây căn bản chính là bị ám hại đi!"
Hàn Phỉ giật mình, liền vội vàng đứng lên, nói: "Tiền bối ngài bình tĩnh một chút!"
Đằng Mộc che ngực, thở phì phò mấy hơi, nói: "Một đám nhãi con, coi thường ta lớn tuổi, không thể động, liền muốn làm gì thì làm! Dam làm ra nhiều chuyện nghiệp chướng như vậy, ông trời sẽ từ trừng phạt a!"
Hàn Phỉ vội vã đỡ Đằng Mộc, muốn cho người lấy hòm thuốc của mình tới, nhưng bị Đằng Mộc từ chối, nói: "Không cần, ta biết tình trạng thân thể của ta hơn ai hết, chẳng qua là lớn tuổi thôi."
Hàn Phỉ có chút bận tâm, nhưng nghĩ tới Đằng Mộc là một danh y, căn bản cũng không cần nàng múa rìu qua mắt thợ, liền đồng ý.
Sau khi Đằng Mộc hòa hoãn một lúc, nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919544/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.