Chương trước
Chương sau
【 Từ nay về sau, ngươi chính là người bình thường, ngươi không còn là ma, không còn bị người đời sợ hãi, không còn nắm giữ một thân độc dược)
【 Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, ngươi sau này, sẽ bị bách bệnh quấn thân, đồ đằng này cũng sẽ đeo bám ngươi, ngươi không được phép có đời sau, nếu không sẽ khiến nàng bị tiêu hao, sai lầm này của ngươi sẽ chấm dứt tất cả)
【 Một khi vi phạm thệ ước, Ma Chú sẽ ăn mòn ngươi, nhớ kỹ)
* * *Lúc Hàn Phỉ nhìn thấy Nghiêm trưởng lão, khóe miệng ngậm cười, khiến Nghiêm trưởng lão cảm thấy quái dị trong lòng, hỏi: "Nữ oa tử, ngươi cười như vậy, chẳng lẽ thật sự là có đột phá sao?"
Hàn Phỉ cười không đáp, chỉ ngoắc ngoắc tay, các thôn dân liền từ mỗi phương hướng đi ra, tự giác xếp thành một đội, đứng trước mặt Hàn Phỉ trước mặt, Hàn Phỉ tránh ra một bước, nói: "Mời kiểm tra."
Trong lòng Nghiêm trưởng lão hơi hồi hộp một chút, cũng không nói chuyện, trực tiếp bắt lấy cánh tay của một thôn dân, bắt mạch, thời gian từng chút trôi qua, ý cười của Hàn Phỉ càng thêm sâu, thì sắc mặt của Nghiêm trưởng lão càng thêm khó coi, còn có cả vẻ khó tin sâu sắc.
"Sao lại thế.. Sao có thể có chuyện đó.."
Nghiêm trưởng lão căn bản không thể tin tưởng kết quả mình chẩn đoán được, vì thế lão lập tức bắt lấy tay thôn dân thứ hai, người thứ ba, thứ tư.. mãi đến tận người thứ sáu, lão rốt cục thu tay lại, cả người rơi vào nửa khắc ngốc trệ.
Trên mặt Hàn Phỉ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn có một tia chột dạ, trên thực tế, nàng có thể hiểu biết chất độc này là nhờ có tiểu quái vật, bằng không nàng sẽ không thể nào trong một thời gian ngắn như thế mà có thể làm được.
Nghiêm trưởng lão nghiêng đầu qua chỗ khác, nói: "Sao ngươi có thể làm được?"
Hàn Phỉ bình tĩnh nói: "Vì sao ta làm được ngươi không thể quản, nhưng ta đã làm được, vậy đổ ước của chúng ta ngươi cũng phải tuân thủ rồi."
Nghiêm trưởng lão không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ không bị ánh mắt của lão dọa sợ, nàng lại nói: "Đường đường là Nghiêm trưởng lão của Vạn Cổ Cốc sẽ không phải là một kẻ nuốt lời chứ? Làm sao, trận đổ ước này, ngươi phục, hay là không phục?"
Nghiêm trưởng lão hít sâu vào một hơi, nói: "Nữ oa tử, ngươi rất lợi hại."
Hàn Phỉ cười nhận câu nói vừa như khích lệ lại vừa như căm hận này của lão, nói: "Ngài quá khen, vãn bối chỉ là trùng hợp phát hiện ra cách giải độc, vì thế, phải đắc tội rồi."
Hàn Phỉ giả vờ khiêm tốn như thế thực là có chút làm người tức giận, nhưng vừa vặn liền đâm vào trái tim của Nghiêm trưởng lão, hắn ha bắt đầu cười ha hả, nói: "Nữ oa tử, ngươi rất lợi hại, con người của ta, luôn luôn nói được làm được, ngươi đã giải được chất độc này, vậy đổ ước của chúng ta tất nhiên là có hiệu quả. Nhưng mà.."
Hàn Phỉ nhíu mày, nói: "Nhưng?"
Nghiêm trưởng lão vỗ vỗ tay, nói: "Nhưng ngươi cũng phải bình an sống sót mới được."
Sau một khắc, từ trong các góc tối nhanh chóng chạy ra rất nhiều người, những người kia đều mặc y phục dạ hành, mặt cũng che lại, Hàn Phỉ liếc mắt là đã nhìn ra, những người này cùng nhóm với những kẻ tấn công Cơ Quan Thành lúc trước, là đám người bịt mặt kia!
Hàn Phỉ cười lạnh một tiếng, nói: "Nghiêm trưởng lão, thì ra ngươi chính là thích những thủ đoạn bẩn thỉu này sao?"
Nghiêm trưởng lão lui về phía sau vài bước, chỉnh lại y phục của mình, biểu hiện lãnh đạm nói: "Ta không thích nuốt lời, nhưng nữ oa tử, ta cũng không tin ngươi có thể phá giải độc của ta."
Hàn Phỉ trực tiếp cất tiếng cười to một hồi, nói: "Ngươi không tin cũng phải tin, sở dĩ ngươi không thể tin được, vì chất độc này ngươi chuẩn bị để đối phó Đằng Mộc, độc ngươi dùng để đối phó hắn, lại bị ta phá giải, vì thế ngươi không cam lòng, càng sẽ không thừa nhận thất bại này."
Câu cuối cùng, Hàn Phỉ thu lại cười, nhấn từng chữ nói: "Ngươi, muốn giết ta."
Theo câu nói này hạ xuống, khuôn mặt Nghiêm trưởng lão lập tức trở nên lạnh lẽo.
Mà những người bịt mặt kia nối đuôi nhau, không mất bao lâu, nhân số đã đủ để bao vây trọn thôn làng này lại, mục đích gì cũng đã rõ ràng.
Nghiêm trưởng lão cũng không thừa lời, nói thẳng: "Nữ oa tử, ta rất thưởng thức ngươi, ngươi cũng rất có thiên phú, chỉ cần ngươi đồng ý bái ta làm thầy, thì hôm nay ta có thể tha cho ngươi một mạng. Thế nào?"
Hàn Phỉ lộ ra vẻ châm chọc, nói: "Tha cho ta một mạng? Ngươi căn bản là muốn giết tất cả mọi người nơi này đúng không? Cứ như vậy, sẽ không tìm được ngọn nguồn tật bệnh, nếu thế bệnh dịch đang tàn phá bừa bãi bên ngoài sẽ không giảm bớt, tất cả mọi thứ đều sẽ bị các ngươi nắm trong lòng bàn tay, Nghiêm trưởng lão, ngươi sống đến từng tuổi này, làm thế sẽ không sợ giảm thọ sao?"
Đối mặt với chất vấn của Hàn Phỉ, trên mặt Nghiêm trưởng lão lóe lên một tia thẹn quá hóa giận, đúng là chưa có vãn bối nào dám dùng thái độ này đối xử với lão, vì thế điều này khiến Nghiêm trưởng lão vừa yêu vừa hận Hàn Phỉ, yêu là yêu cái thiên phú kinh người của nàng, hận là hận cái miệng này của nàng, cũng quá lợi hại, đơn giản vài câu nói cũng có thể làm cho người ta tức chết! Lão hiện tại đã tức đến đau cả ruột cả gan!
Nghiêm trưởng lão nói thẳng: "Sống đến số tuổi này của ta, tự nhiên cũng không sợ cái gì gọi là giảm thọ, lão phu xem như thành tâm, đối với ngươi cũng thương tiếc, nữ oa tử ngươi đừng có được cho thể diện mà không cần!"
Hàn Phỉ trực tiếp chống nạnh, phi một tiếng, nói: "Ngươi nói ta không muốn thể diện? Ngươi quên khi đó ngươi nói thế nào về sư phụ ta sao? Nói ta còn mạnh hơn sư phụ ta, ngài ấy không xứng là sư phụ của ta, hiện tại ta phá giải được độc của ngươi liền có nghĩa là ta mạnh hơn ngươi, vậy thì với trình độ này của ngươi, ngươi.. xứng sao?"
Dứt lời, tất cả mọi người đều liều mạng vỗ tay, dường như thời khắc này, hình tượng của Hàn Phỉ lập tức cất cao.
Nghiêm trưởng lão đã tức đến nỗi nói không ra lời, cả tấm mặt mo cũng đỏ bừng lên, tức giận vươn ngón tay run rẩy chỉ vào Hàn Phỉ, trong miệng 'ngươi.. ngươi' nửa ngày cũng không thốt ra được thêm lời nào.
Hàn Phỉ cười híp mắt đáp lại lão, dường như lão càng có bộ dáng này, nàng lại càng hài lòng. Đối với kẻ già đời này, Hàn Phỉ chưa bao giờ nghĩ lão sẽ ngoan ngoãn dựa theo ước định mà làm.
Nghiêm trưởng lão cũng không nhịn được nữa, nói thẳng: "Bắt hết tất cả lại cho ta! Bắt toàn bộ lại! Ta muốn tự tay độc chết từng kẻ!"
Người bịt mặt nghe thấy mệnh lệnh cũng bắt đầu hành động, nhưng vào lúc này, Hàn Phỉ cất cao thanh âm, nói: "Chờ chút!"
Nghiêm trưởng lão tức giận nói: "Làm sao? Hiện tại hối hận rồi đúng không! Muộn rồi! Ta sẽ không bỏ qua cho một ai hết! Dù ngươi có quỳ xuống để van cầu ta thu ngươi làm đồ cũng vô dụng!"
Hàn Phỉ móc móc lỗ tai, chậm rãi nói: "Ngươi đừng có nói nhảm, là ngươi dù quỳ xuống van cầu ta, ta cũng sẽ không thu ngươi làm đồ đệ thì có nhé, làm sao, chỉ mình ngươi mới biết dùng người đến vây công à? Có phải ngươi bắt nạt chúng ta không có ai không?"
Vẻ mặt Nghiêm trưởng lão rất khoa trương nói: "Đúng! Chính là bắt nạt các ngươi không có ai đấy!"
Hàn Phỉ rên một tiếng, vỗ vỗ tay, nói: "Leo ra cho ta!"
Bên tai lập tức vang lên tiếng đào đất sởn cả tóc gáy, Nghiêm trưởng lão còn cảm giác được mặt đất chấn động, lập tức sắc mặt cũng biến đổi.
Chỉ thấy, từ trên mặt đất duỗi ra từng đám cánh tay khô lâu, những cánh tay này đều đang liều mạng cào cấu mặt đất chui ra, sau đó chính là đầu, thân thể, cuối cùng là cả một khung xương hoàn chỉnh!
Nghiêm trưởng lão kinh hãi đến biến sắc, nói: "Xương trắng thuật?"
Hàn Phỉ lại dương dương nói: "Xương trắng thuật? Cái gì là xương trắng thuật hả! Họ đều là Khôi Chính Quân của ta nha!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.