Chương trước
Chương sau
Đến cuối cùng, Hàn Phỉ cũng không có cách nào, nói: "Ta chỉ đi ra ngoài một chút thôi, ngươi ngoan ngoãn ở lại chỗ này chờ, không được sao?"
Tiểu quái vật trực tiếp lắc đầu, ôm càng chặt, toàn bộ thân thể nho nhỏ đều giống như muốn dính ở trên người Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ đỡ trán, nói: "Tiểu Hắc, ngươi không thể tùy hứng như thế, không thể để người kia nhìn thấy ngươi được, ngoan, ngươi chỉ ở đây chờ một lúc, ta rất nhanh sẽ trở lại."
Tiểu quái vật bẹp bẹp miệng, có vẻ muốn khóc.
Hàn Phỉ sợ nhất là tiểu hài tử khóc lóc, lập tức dụ dỗ nói: "Đừng khóc đừng khóc, là ta sai, ngươi đừng khóc a."
Tiểu quái vật oan ức vô cùng, đang muốn làm nũng với Hàn Phỉ, thì bên cạnh trực tiếp đưa qua một cánh tay, dễ dàng lôi nó ra, tiểu quái vật vội vã ôm chặt lấy tay Hàn Phỉ, vì thế liền kéo cả tay nàng lên theo.
Thanh âm Tần Triệt lạnh như băng vang lên phía sau: "Buông tay."
Thân thể tiểu quái vật lập tức cứng ngắc.
Hàn Phỉ nhìn thấy một lớn một nhỏ tranh đấu, nỗ lực nín cười, lúc này nàng sẽ không phá hỏng uy nghiêm của Tần Triệt, nếu không tiểu quái vật căn bản sẽ không chịu nghe lời.
"Ngao ô!"
Tiểu quái vật thét lên một tiếng, dù cho nó rất sợ sệt Tần Triệt, nhưng vẫn lấy dũng khí để biểu đạt ý tứ của mình. Nào biết, Tần Triệt chẳng qua là dùng ánh mắt nhìn nó một hồi, tay tiểu quái cũng đã sắp không ôm được nữa.
"Đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai."
Xoạt một tiếng, tiểu quái vật lập tức buông tay, nó khuất phục.
Tần Triệt vừa cầm theo tiểu quái vật, vừa nói với Hàn Phỉ: "Nàng đi ứng phó người kia đi."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Được."
Tiểu quái vật nước mắt rưng rưng nhìn Hàn Phỉ, phát sinh tiếng a a, giống như đang khẩn cầu Hàn Phỉ đừng rời xa nó.
Hàn Phỉ do dự một chút, nói: "Chàng đừng làm lạc mất nó nhé."
Tần Triệt lắc lắc tiểu quái vật, nói: "Chuyện ta đã đáp ứng nàng thì sẽ không nuốt lời."
Nghe vậy, Hàn Phỉ mới an tâm, nói: "Được, vậy ta đi, rất nhanh sẽ trở lại, chàng nhớ mang theo nó, tốt nhất đừng để những người kia nhìn thấy nhé."
Tần Triệt dặn dò: "Đừng nên cậy mạnh."
Hàn Phỉ cười cười, tiêu sái nói: "Yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, ta đi trước."
Sau đó, Hàn Phỉ lại nói với tiểu quái vật đầy vẻ oan ức: "Ngươi cũng phải ngoan nhé."
Tiểu quái vật thấy Hàn Phỉ nhất định phải đi, liền dứt khoát giận hờn rên một tiếng, lắc lư trong tay Tần Triệt một hồi, càng quay đầu đi không thèm nhìn Hàn Phỉ.
Đối với hành động trẻ con của nó, Hàn Phỉ có chút dở khóc dở cười, mạnh mẽ sờ sờ đầu nó một lần mới xoay người rời đi.
Sau khi thân ảnh Hàn Phỉ biến mất, trong phòng chỉ còn lại tiểu quái vật cùng Tần Triệt, lông tơ tiểu quái vật lập tức dựng ngược hết cả lên, ngay cả móng vuốt cũng dài ra, lúc này nó mới ý thức được, lần này, không có ai có thể bảo hộ nó nữa..
Tần Triệt mặt không cảm xúc giơ tiểu quái vật lên, bốn mắt nhìn nhau. Tiểu quái vật lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tần Triệt nhàn nhạt nói: "Nếu như không muốn về lại chỗ đó, thì ngươi tốt nhất đừng làm gì cả."
Tiểu quái vật sắp khóc đến nơi, nhưng nó vẫn nỗ lực kìm nén, còn vô cùng thân thiết cọ vào lòng bàn tay Tần Triệt, nỗ lực dùng cách thức như vậy để lấy lòng Tần Triệt.
Nhưng..
"Ngươi vốn không nên đến thế giới này."
Tiểu quái vật lập tức ngừng động tác lại.
"Nhưng, điều này, trách ta."
Tiểu quái vật ngẩng đầu lên.
Tần Triệt đặt tay trên đỉnh đầu hắn, nói: "Đây không phải là lỗi của ngươi, nhưng ngươi lại phải chịu đựng thương tổn."
"Ô oa.."
Tiểu quái vật lập tức khóc lên, ở trong lòng bàn tay Tần Triệt lòng khóc đến lợi hại, nhưng nó không có nước mắt, bất luận nó khóc thế nào, cũng không có nước mắt rơi xuống.
Tần Triệt xoa xao đầu nó, nói: "Nếu như ngươi muốn nàng sống sót, vậy ngươi nên biết mình phải lựa chọn thế nào."
Tiểu quái vật khóc đến càng lợi hại, Tần Triệt cũng không mở miệng, chỉ bình tĩnh đưa tay đặt trên đầu nó. Một lúc lâu sau, tiểu quái vật ngừng khóc, theo cánh tay Tần Triệt trèo lên trên, ngẩng đầu nhìn Tần Triệt, miệng há mở, tựa hồ đang nỗ lực nói ra gì đó. Nhưng, làm sao nó cũng không nói ra được.
Tần Triệt cũng không giục, cứ như vậy chờ nó mở miệng.
Rốt cục, tiểu quái vật mơ hồ thốt ra một chữ: "Cha.."
Thời khắc này, Tần Triệt dù có lòng dạ sắt đá cũng phải rung động một hồi, có một luồng hỏa nhiệt thiêu đốt nơi lồng ngực, ngay cả đôi mắt cũng chua xót, hắn mạnh mẽ nhắm mắt lại.
Tiểu quái vật vẫn nỗ lực phát sinh tiếng gọi kia, lặp đi lặp lại.
"Cha.."
"Cha.."
"Cha.."
Thanh âm nhu nhu nhược nhược, nỗ lực hấp dẫn sự chú ý của Tần Triệt.
Tần Triệt khan giọng, nói: "Đừng gọi ta nữa."
"Cha.."
"Ta không xứng với tiếng gọi này của ngươi."
"Cha.." Tiếng gọi của tiểu quái vật dần nhỏ xuống.
Tần Triệt nở nụ cười khổ, nói: "Tồn tại giống như chúng ta, không xứng được sinh sôi đời sau, ngươi không nên xuất sinh."
Tiểu quái vật lại khóc, chỉ là lần này, hắn nỗ lực khống chế thanh âm của chính mình.
"Nghe đây, hiện tại ngươi đã thức tỉnh, ngươi đã được phóng xuất, nếu như đây là bất ngờ, vậy thì ta cho phép ngươi hoạt động ở bên ngoài một quãng thời gian, nhưng ngươi xuất hiện liền có nghĩa là mẹ ngươi sẽ suy yếu, ngươi hiểu ý ta chứ?"
Tiểu quái vật nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Nếu như ngươi cùng ta đều muốn nàng sống tốt, còn muốn nàng sống được lâu hơn, thì ngươi biết mình cuối cùng phải ở nơi nào rồi đấy."
Một lúc lâu sau, tiểu quái vật gật đầu.
Tần Triệt khép hờ đôi mắt, che giấu đi mọi tâm tình trong đáy mắt, thấp giọng nói: "Ngươi làm rất tốt, thật ngoan."
"A.."
Tần Triệt ôm lấy tiểu quái vật, đây là lần đầu tiên, hắn không phải là cầm theo nó, mà là ôm, tiểu quái vật cũng không còn chống cự Tần Triệt, mà dùng cánh tay mũm mĩm của mình, trực tiếp ôm lấy cổ Tần Triệt, vùi khuôn mặt nhỏ bé vào cổ Tần Triệt, không chút nào quan tâm đến một thân bột mỳ dây lên người hắn.
Tần Triệt cũng để tiểu quái vật tùy ý làm nũng như vậy, bàn tay vẫn nhẹ nhàng vỗ về lưng nó, chỉ là lời hắn nói ra, lại không hề nhẹ nhàng như động tác của hắn:
"Ngươi nên trở về chỗ của ngươi, tiếp tục ngủ say, đây chính là số mệnh của ta và ngươi."
Tiểu quái vật mạnh mẽ nhắm chắt mắt, hai tay càng dùng lực ôm hắn.
Tần Triệt trầm thấp nói: "An Sinh, thật xin lỗi."
【 Đại sư, ta cầu xin ngài một con đường sống)
【 Cái gì gọi là con đường sống)
【 Đường sống của nàng ấy)
【 Haizzz, ngươi biết rõ ngươi không nên đến gần, vì sao phải ngỗ nghịch)
【 Chữ tình khó mà lí giải, càng đừng nói là mối tình thắm thiết)
【 Đó chính là một mầm họa, không bắt đầu, thì sẽ không cần kết thúc)
【 Ta nguyện giao ra tất cả, chỉ đổi lấy một đời)
【 Giao ra tất cả)
【 Giao ra tất cả)
【 Kể cả tu vi hiện tại cùng tất cả những gì ngươi có từ lúc sinh ra đến giờ sao)
【 Ta nguyện ý)
【 Vậy.. liền đi theo ta, ta sẽ vì ngươi đi cướp đoạt một lần. Cũng lấy đi tất cả mọi thứ của ngươi)
【 Được)
【 Quá trình này, bất luận ngươi phải chịu bao nhiêu thống khổ, đến mức không thể chịu đựng được cũng phải tiếp thu, vì một khi đã bắt đầu liền không thể dừng lại, dù cho như vậy, ngươi cũng không hối hận sao)
【 Ta, không hối hận)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.