Chương trước
Chương sau
Độc tố được giải, niềm vui sướng của mọi người giống ngọn lửa, bao trọn cả thôn làng, trên mặt mỗi người cũng tràn đầy hưng phấn cùng nụ cười vui sướng, thậm chí hận không được chạy vài vòng quanh thôn.
Nhưng Hàn Phỉ rất nhanh ra hiệu cho mọi người yên tĩnh, cũng tụ tập mọi người lại, ai cũng đầu óc mơ hồ, tựa hồ là không hiểu vì sao Hàn Phỉ lại nghiêm túc triệu tập mọi người như vậy, giờ khắc này không phải là nên hoan hô chúc mừng sao?
Hàn Phỉ nghe thấy mọi người muốn tổ chức ăn mừng, trên mặt lóe lên một nụ cười âm hiểm hoàn toàn không phù hợp với khí chất của nàng, nàng vừa ôm tiểu quái vật, vừa nói: "Thôn này bị hạ nhiều độc như vậy, các ngươi cũng không tức giận sao?"
Câu nói này vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều vô cùng thống nhất lộ ra vẻ phẫn nộ.
Dù là ai khi bị hạ độc, chết nhiều đồng bào như thế, làm hại họ vợ con ly tán, gia đình phá toái, trơ mắt nhìn thân nhân người nọ nối tiếp người kia thống khổ chết đi, khiến cuộc sống quẫn bách đến nước này, cũng không thể tốt tính được, ai cũng muốn trả thù! Trước đây bọn họ cho rằng đây là ông trời trừng phạt, vì thế cũng không có ai muốn đi trả thù cái gì, nhưng hiện tại không giống trước nữa, cái này trần trụi chính là do người làm!
Trả thù! Để những người kia trải nghiệm qua cảm giác thống khổ cùng bị tử vong huy hiếp giống như họ! Trải nghiệm loại đau khổ tuyệt vọng này!
Trong lòng mỗi người đều thiêu đốt lên một ngọn lửa phẫn nộ, ngọn lửa này thậm chí còn thiêu tốt tất cả lý trí của mọi người.
Hàn Phỉ nhìn sắc mặt của họ, bình tĩnh nói: "Nghiêm trưởng lão cũng không phải là bàn tay đen tối cuối cùng, người bức bách các ngươi đến mức này, còn có một thế lực khác."
Hàn Phỉ vừa nói xong, toàn trường ồ lên.
Hác lão bản là người đầu tiên có can đảm đưa ra nghi vấn, hỏi: "Ngươi nói là.. còn có người nhìn chằm chằm nơi này?"
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Hiện tại, bên ngoài đều đã bị bệnh độc này tàn phá bừa bãi, trừ Nghiêm trưởng lão còn ở nơi này, thì bệnh trạng bên ngoài cũng hoàn toàn giống với các ngươi, có kẻ chính thức trộn lẫn trăm nghìn loại độc khiến sinh linh trên toàn bộ đại lục đồ thán, người chết nhiều vô số kể, mà nơi phát nguyên, chính là ở đây."
Thời khắc này, tất cả mọi người đều như ngừng thở, nhất là Long Y quân, bọn họ là những người trực tiếp bị hại, loại độc chất này dây dưa với bọn họ quá lâu, khủng bố trong đó bọn họ đã thể nghiệm qua, hiện tại Hàn Phỉ lại nói cho họ biết, bên ngoài còn có người cũng phải chịu đủ thống khổ như vậy, loại tin tức này đối với họ mà nói là quá mức chấn động.
Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ bọn họ như vậy, trong lòng ấm áp, đám người này cũng thật đáng yêu a, dù cho bản thân bị dằn vặt thống khổ như vậy, nhưng vẫn không để lương tri bị phai nhạt đi, lúc nghe những người khác cũng phải chịu thương tổn như mình, còn lộ ra vẻ mặt lo lắng.
Hàn Phỉ cất giọng nói: "Nhưng có một tin tức tốt là, độc chất truyền ra bên ngoài chẳng qua chỉ là độc dược chúng ta đã giải quyết trước đó, cũng không phải loại độc cuối cùng này, vì thế hết thảy đều có cách giải quyết."
Lúc Hàn Phỉ nói xong câu đó, Hác lão bản lập tức nhanh nhạy, nói: "Ý ngươi là, dựa theo bản tính của Nghiêm trưởng lão kia, hắn căn bản khinh thường dùng độc trong phạm vi lớn như thế, mà loại độc cuối cùng này cũng không thể tiến hành rộng rãi như vậy, vì thế.. trong này còn có một thế lực khác, mà nguồn thế lực kia, sẽ không bỏ qua cho chúng ta?"
Hàn Phỉ lập tức gửi cho Hác lão bản một vẻ mặt khen ngợi, quả nhiên, luận về thông minh tài trí, thì khó ai có thể bì kịp Hác lão bản.
Ngược lại là Khôi Nam đứng sau Hác lão bản, bởi vì hai chữ "chúng ta" nàng ấy nói mà cảm thấy hài lòng, dù cho hắn biết rõ hài lòng chỉ vì hai chữ này có vẻ hơi ngớ ngẩn, nhưng.. chính là không khắc chế được nha.
Vì thế, lúc Hác lão bản quay đầu lại, liền kinh ngạc nhìn thấy nụ cười ngớ ngẩn như thế của tên đầu lâu kia, làm cho nàng không nhịn được lặng lẽ duỗi tay ra, bấm hắn một cái, tuy chỉ cảm thấy cứng rắn đến đau cả tay.
Khôi Nam cũng tùy ý để Hác lão bản bấm hắn, không chút nào buồn bực, khóe miệng vẫn treo một nụ cười đẹp đẽ.
Hàn Phỉ đứng ở trên, thu hành động mờ ám của hai người họ vào trong mắt, rất có cảm giác nữ nhi lấy chồng như bát nước hất đi nha. Nàng vội vã thu hồi ánh mắt không nhìn bọn họ nữa, cất giọng nói: "Đúng rồi, còn có một nhóm người khác sẽ không bỏ qua cho chúng ta, lại càng không để chúng ta hoàn toàn khôi phục, khoẻ mạnh đi ra khỏi nơi này, nhất là.. lúc chúng ta đã nghiên cứu ra cách phá giải chất độc này, những người kia lại càng không cho chúng ta rời đi."
Phía dưới đã có người lộ ra vẻ lo lắng, dồn dập mở miệng.
"Vậy chúng ta phải làm sao? Chúng ta thậm chí còn không biết là ai muốn đối phó chúng ta nữa."
"Đúng vậy, vậy chẳng phải chúng ta cứ ngồi chờ chết ở đây sao?"
"Không, không thể chờ chết, chúng ta đã chờ chết nhiều năm như vậy, thật vất vả mới khỏe mạnh lại, lần này nói gì ta cũng phải lôi những kẻ khốn nạn kia ra đánh một trận!"
"Đúng! Đánh một trận! Đánh chết còn tốt hơn bị độc chết!"
"Đánh một trận!"
Hàn Phỉ khẽ cười, nói: "Nói hay lắm, hiện tại chúng ta sẽ đánh một trận, vì thế.. ta có một ý kiến hay."
Sắc mặt mọi người vui vẻ, dồn dập mang theo ánh mắt mong mỏi cùng mừng trộm nhìn về phía Hàn Phỉ, đợi nàng hạ lệnh.
Ngay cả tiểu quái vật trong lồng ngực Hàn Phỉ cũng ngẩng đầu lên, dùng gương mặt thoa đầy bột mì, không được tự nhiên nhìn Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ cũng không giấu giếm, nói: "Những người này khẳng định sáng ngày mai sẽ xuất hiện, bởi vì ngày mai chính là kì hạn ba ngày đổ ước, cũng là thời gian chúng ta ước hẹn cùng Trịnh Quản Sự khi trước, là lúc của ải cuối cùng của giải đấu y sư kết thúc, vì thế thời gian này, những người kia nhất định sẽ xuất hiện, nếu chúng ta không làm tốt công tác 'chuẩn bị' để đón tiếp bọn họ, chẳng phải là có lỗi với hành vi 'chăm sóc' của bọn họ đối với chúng ta sao?"
Mọi người điên cuồng gật đầu.
Hàn Phỉ lại cười nói: "Tới, tới, tới, mọi người tới gần đây một chút, chúng ta tới làm chút chuyện thú vị."
Mọi người múm lại một chỗ, thỉnh thoảng còn thốt lên từng tiếng kinh hô, mơ hồ còn mang theo nụ cười không có ý tốt, mà ngay đêm đó, toàn bộ thôn làng liền bắt đầu bận rộn, trên mặt mỗi người đều có một loại cảm giác vui sướng không thể nói thành lời.
Rất nhanh, một đêm đi qua, mà thời gian ước định cũng đến.
Một bóng người ung dung đi tới trong thôn, lúc người khác nhìn thấy người này, cũng không khỏi lui lại chút khoảng cách.
Thân ảnh kia chính là Nghiêm trưởng lão đúng hẹn đến dây, giờ khắc này, lão vẫn mặc một thân quần áo không cũ không mới, tinh thần sáng láng xuất hiện ở trước mặt mọi người, biểu hiện không có nửa phần căng thẳng, giống như chắc chắc Hàn Phỉ không thể giải được độc của lão. Vì thế Nghiêm trưởng lão cũng không vội vã, tìm một cái ghế, đặt mông ngồi xuống, nhàn nhã chờ đợi Hàn Phỉ.
Mà giờ khắc này Hàn Phỉ có chút đau đầu, chỉ vì tên tiểu tử trước mặt này nói cái gì cũng không chịu buông cánh tay nàng ra, hai bàn tay nhỏ bé cũng không biết là làm thế nào, giống hệt như cái móc, ôm lấy cánh tay nàng vô cùng chặt chẽ, làm sao đào cũng không dứt ra được, cũng quật cường vô cùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.