Chương trước
Chương sau
Sắc mặt Nghiêm trưởng lão trở nên cùng với khó coi, nghiến răng nghiến lợi với Hàn Phỉ, nhưng cùng lúc, trong lòng hắn cũng đang vô cùng cảnh giác.
Nào biết, càng ngày càng nhiều bộ xương khô vẫn đang liên tục không ngừng từ dưới đất leo ra, bộ này nối tiếp bộ kia, có cái đã tàn khuyết, vẫn còn đang kiên trì giãy dụa khai quật đến cùng, liếc mắt nhìn qua, từng bộ xương trắng lít nha lít nhít gần như chen kín một khu đất rộng.
Hàn Phỉ đứng giữa đám xương khô đông đúc, nói: "Ngươi thích dùng người tới ép ta? Vừa vặn, ta cũng rất thích trò này."
Nghiêm trưởng lão đã lùi lại, dù lão có tự đại làm bậy thế nào, cũng biết những thứ đột nhiên từ trong dưới đất chui lên này tuyệt khó đối phó, ở trong lòng, Nghiêm trưởng lão làm sao cũng không hiểu Hàn Phỉ này đến cùng là từ đâu làm ra nhiều cách ly kỳ cổ quái như vậy! Ngay cả thuật điều khiển xương trắng đã thất truyền cũng có thể dùng được!
Đúng vậy, ở trong lòng Nghiêm trưởng lão, những bộ xương trắng lít nhít bên người Hàn Phỉ chính là cấm thuật đã thất truyền, xương trắng thuật, một loại pháp thuật tà ác có thể triệu hoán Vong Linh Khô Lâu, nhưng nghe nói đã sớm thất truyền, làm sao còn có thể tái hiện giang hồ được? Dù Hàn Phỉ đã nói cái bọn chúng là Khôi Chính Quân gì đó, Nghiêm trưởng lão vẫn coi như không nghe thấy, mà dù có nghe thấy cũng không coi là chuyện to tát gì, lão chính là người cố chấp như vậy, về sau, Nghiêm trưởng lão cũng chính vì quyết giữ ý mình mà phải trả giá thảm trọng.
Chờ đại quân xương trắng mênh mông cuồn cuộn từ trong đất leo ra, Nghiêm trưởng lão đã không còn vẻ ung dung như trước, nơi này, sao lại có nhiều khô lâu như thế a?
Hàn Phỉ nhìn sắc mặt lão biến hóa, cười một tiếng, nói: "Thế nào, ngươi đang tò mò tại sao ta có thể triệu hoán ra nhiều bạch cốt như vậy đúng không?"
Nghiêm trưởng lão không trả lời, nhưng sắc mặt lão cũng tràn ngập vẻ tò mò muốn biết rõ đáp án.
Ánh mắt Hàn Phỉ đột nhiên trở nên vô cùng hung tàn, trừng mắt nhìn Nghiêm trưởng lão, nói: "Cái này còn phải cảm tạ ngài đây!"
Nghiêm trưởng lão không nhịn được bật thốt lên: "Cảm tạ ta?"
Ánh mắt Hàn Phỉ càng thêm sâu thẳm, nói: "Những người này đều là do ngươi hạ độc, ngươi hại chết nhiều người như vậy, mà những người kia hóa thành xương trắng, trở thành bộ dáng hiện tại, bọn họ đều đang đợi ngươi a, đợi tên hung thủ là ngươi đấy!"
Lời nói của Hàn Phỉ trầm trầm, từng chữ từng câu đều mang theo khí tức âm trầm, phối hợp với âm phong cùng đại quân xương trắng xung quanh nàng, quả thật là làm cho người ta sợ hãi rợn cả tóc gáy.
Nghiêm trưởng lão cất tiếng cười to, nói: "Có thể chết dưới độc của lão phu, là vinh hạnh của chúng mới phải!"
Hàn Phỉ triệt để căm ghét ông lão này, nói: "Đã như vậy, thì ngươi nên thử cảm nhận thù hận của bọn họ xem!"
Dứt lời, đội quân xương trắng phía sau Hàn Phỉ cũng bắt đầu rung động, đám bạch cốt âm u phát ra từng thanh âm dữ tợn, tiếng ong ong ù u vang lên liên miên không dứt.
Mà giờ khắc này, Khôi Nam đang ngồi trong một góc nào đó nhắm mắt lại, Hác lão bản lo lắng ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng lại dùng khăn tay lau mặt cho Khôi Nam, dù cho trên mặt hắn ngay cả một giọt mồ hôi cũng không có.
Rất hiển nhiên, những bộ xương khô bên ngoài đều là do Khôi Nam ở phía sau thao tác, lúc hắn nhận được mệnh lệnh của Hàn Phỉ, một lần nữa đánh thức những người của Long Y Quân đã chết, Khôi Nam liền biết nhiệm vụ này vô cùng quan trọng cùng nguy hiểm, nhưng hắn vẫn việc nghĩa chẳng từ nan gánh lấy nhiệm vụ này.
Hác lão bản vô cùng đau lòng, nàng tận mắt nhìn thấy Khôi Nam chui vào lòng đất, móc ra toàn bộ những bộ xương kia, sau đó tiến hành giác tỉnh từng người một.
Xương trắng bình thường tự nhiên là không có cách nào làm được như vậy, vì thế những hài cốt này có thể hành động như hiện tại đều là do Khôi Nam tiêu hao tâm huyết cực lớn tiến hành giác tỉnh mới làm được, nhưng cũng vẻn vẹn chỉ có thể tiếp thu một chút mệnh lệnh đơn giản mà thôi, tuyệt đối không thể so sánh được với bộ hạ thân sinh của hắn, có điều tạm thời dùng để đối phó với cục diện hiện tại cũng đã đủ.
Ngược lại là rất nhiều thôn dân Long Y Quân nhìn thấy tổ tiên của mình dùng phương thức này một lần nữa sống dậy, vẫn là không nhịn được mừng đến phát khóc, cho dù bọn họ đã không còn dung mạo như lúc còn sống, chỉ còn dư lại bạch cốt âm u, nhưng vẫn làm người khác cảm động, thậm chí hận không thể đoàn tụ thật tốt một hồi, còn Khôi Nam làm sao làm được thì không có ai quan tâm, bọn họ chỉ cần biết rằng đây là người nhà của họ, thế là đủ.
Tất cả mọi người đều thán phục với đại quân xương trắng khổng lồ như vậy, nhưng duy chỉ có Hác lão bản xót xa trong lòng với sự trả giá của Khôi Nam, bộ xương đầu lĩnh này sau khi thức tỉnh họ xong xuôi liền duy trì tư thế ngồi xếp bằng như vậy, hai mắt khép hờ, ấn theo Hàn Phỉ từng nói, hắn đây là đang bổ sung năng lượng bị mất đi, Hác lão bản miễn cưỡng an tâm, làm bạn ở một bên, chỉ là trong lòng vẫn cứ lo lắng không yên.
Nếu như có thể, Hác lão bản còn hận không thể cùng Khôi Nam chịu sự dằn vặt như thế. Nhưng nàng không làm gì được. Nàng chỉ có thể làm như hiện tại, an an tĩnh tĩnh làm bạn bên cạnh hắn, không thể ra sức giúp hắn.
Nhưng Hác lão bản không biết là, dù Khôi Nam đã nhắm mắt lại nhưng vẫn có tri giác, hắn tự nhiên biết là ai đang bồi bên cạnh hắn, thủ hộ cho hắn, giữ chức phòng ngự, dùng thân thể nhu nhược chống đỡ lên thế giới của hắn. Thời khắc này, Khôi Nam cảm thấy tựa hồ lựa chọn của mình, ngay từ đầu đã là chính xác.
Bên kia, Nghiêm trưởng lão đã không muốn tiếp tục chờ đợi nữa, hắn luôn cảm thấy sự tình không hề đơn giản, vẫn là tốc chiến tốc thắng thì hơn, dù cho đối phương có nhiều bạch cốt như vậy, Nghiêm trưởng lão vẫn cảm thấy phần thắng bên mình lớn hơn một chút, dù sao dựa theo nhận thức của hắn, dù có sử dụng xương trắng thuật, nhưng năng lực công kích của những vật này vẫn rất kém cỏi, chỉ cần tiêu tốn chút thời gian liền có thể giải quyết.
Nghĩ đến đây, Nghiêm trưởng lão trực tiếp ra lệnh một tiếng, để đại quân che mặt lao lên, nhưng rất nhanh, Nghiêm trưởng lão liền biết lão đã sai lầm đến mức nào!
Là ai nói đại quân xương trắng rất suy yếu? Rất dễ đối phó? Chỉ cần tốn chút thời giờ liền có thể giải quyết?
Là tên chó má nào nói ra?
Hiện tại cảnh tượng này là có chuyện gì xảy ra?
Nhìn những bộ xương trắng chỉ cần dùng một cái xương cánh tay cũng có thể quật ngã đại quân che mặt kia xem!
Nhìn mấy người bịt mặt vây công một bộ khung xương lại liên tiếp bị đánh hạ kia xem!
Nhìn những đám người bịt mặt nằm trên mặt đất rên rỉ kêu rên kia đi!
Nhìn đám xương trắng tàn phá bừa bãi toàn trường thế nào đi!
Điên, tất cả những thứ này đều điên rồi!
Nghiêm trưởng lão thậm chí cũng cảm thấy như rơi vào ma huyễn, ai tới nói cho lão biết, những tên khô lâu kia làm sao làm được đi!
Hàn Phỉ khoanh tay trước ngực, chậm rãi nói: "Ngươi không biết thôn ngươi chọn trúng đã từng là tồn tại như thế nào đâu? Nếu như không phải là bị ngươi âm hiểm xảo trá dùng độc dược khống chế lại, ngươi cho rằng ngươi có thể muốn làm gì thì làm sao?"
Nghiêm trưởng lão rốt cục không nhịn được hỏi: "Các ngươi.. đến cùng là ai?"
Hàn Phỉ lạnh lùng nở nụ cười, từng chữ từng câu nói.
"Ngươi, sẽ, phải, hối, hận, vì, hành, động, hôm, nay, của, ngươi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.