Chương trước
Chương sau
Đạo lý giống vậy, độc trên người của các thôn dân không bị bất kỳ thiên địch nào quấy nhiễu, vì thế năng lực chống đỡ bị kém đi, chúng ta có thể lợi dụng điểm này để đối phó. "
Tần Triệt hiểu ra, ánh mắt nhìn về phía tiểu quái vật, mang đầy vẻ hoài nghi, tựa hồ đang chất vấn nó có thể giải được chất độc kia sao?
Hàn Phỉ nhìn ánh mắt hoài nghi của hắn, dở khóc dở cười, đấm nhẹ vào lồng ngực hắn, nói:" Ánh mắt của chàng là có ý gì hả? Chàng đang hoài nghi suy đoán của ta sao? "
Tần Triệt thu tầm mắt lại, nói:" Nếu như hắn còn có công hiệu này, vậy thì.. nàng có thể thử xem. "
Hàn Phỉ liếc nhìn hắn một cái, nói:" Thế nào, lần này không ngăn cản ta nữa à? "
Tần Triệt cúi đầu, Hàn Phỉ thấy thế cũng không tiếp tục đề tài này nữa, ngược lại nói:" Chàng thay ta chuẩn bị một ít đồ vật, trước tiên ta muốn tắm cho nó, được không? "
Hàn Phỉ lại bổ sung một câu:" Ta bảo đảm sẽ không làm gì khác, nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình! "
Tần Triệt do dự một chút, cuối cùng cũng đồng ý, nghe Hàn Phỉ dặn dò những thứ cần chuẩn bị, sau đó lại căn dặn một phen, mới rời đi.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại Hàn Phỉ cùng tiểu quái vật.
Chỉ là lần này, Hàn Phỉ không còn nhân từ như trước nữa, nàng đã bị dáng vẻ quá mức ngoan ngoãn của tiểu quái vật mê hoặc, hiện tại cũng sẽ không ngu ngốc như thế nữa, để bị cắn lần thứ hai, nàng cũng cắt luôn tay mình cho xong!
Hàn Phỉ nắm con dao găm trong tay, trên thân dao còn lập loè ngân quang, tiểu quái vật lập tức hé miệng, lộ ra hàm răng sắc nhọn bên trong.
Hàn Phỉ không hề sợ hãi vẻ mặt cố làm ra vẻ hung dữ của nó, hạ thấp giọng, nói:" Vừa rồi ngươi cắn ta một cái, bây giờ còn muốn hung dữ với ta sao? Làm sao, có phải ngươi cho là ta rất dễ bắt nạt đúng không? "
Tiểu quái vật không dám lộ ra hàm răng, trên khuôn mặt nhỏ bé đổi thành vẻ oan ức, chớp chớp đôi mắt ngập nước, nỗ lực dùng tư thái này lừa dối Hàn Phỉ.
Hàn Phỉ thừa nhận, bộ dáng này của tiểu quái vật đúng là có tính lừa dối, cũng quá dễ dàng khiến người ta mềm lòng, nhưng cảm giác đau đớn trên ngón tay vẫn còn đang từng lần từng lần một nhắc nhở nàng, vừa rồi chính là tên tiểu quỷ này suýt nữa hại nàng đi chầu Diêm Vương đấy! Vì thế, vẻ nhẹ dạ trong nháy mắt đã bị thay thế.
Hàn Phỉ lãnh đạm mở miệng, nói:" Có phải ngươi muốn bị ta cắt thành vài khối không hả, tốt nhất là ngoan ngoãn lại đây, để ta tắm rửa cho ngươi, còn nữa, đừng có giả ngu, ta biết rõ ngươi nghe hiểu được, ngươi còn thông minh hơn cả ta đấy, nhóc con! "
Tiểu quái vật giống như đang suy tư, hắn thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn Hàn Phỉ, lại nhìn mặt đất, sau đó giống như hạ quyết tâm, bắt đầu tự mình động thủ cởi bộ quần áo rách nát trên người xuống.
Hàn Phỉ cảm thấy hơi kinh ngạc với thái độ 'kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt' này của tiểu quái vật, tên tiểu nhân tinh này!
Mãi đến tận lúc tiểu quái vật đã lột sạch y phục, sau đó che che giấu giấu co lại thành một đoàn, giống như muốn che đậy cơ thể mình lại vậy. Tư thái kia, rất giống của một đại cô nương nha!
Hàn Phi không nhịn được phì cười ra tiếng, trêu tức nói:" Nha, thì ra là một nam hài tử a, ta nhìn ngươi thẹn thùng như vậy, còn tưởng là một cô nương đấy! "
Tiểu quái vật vẫn còn đang liều mạng dùng cánh tay cùng chân nhỏ che kín thân thể mình, chưa kịp đề phòng đã bị Hàn Phỉ xách lên, hắn sợ hãi vội vã ôm chặt lấy cánh tay Hàn Phỉ, dáng dấp kia thật là giống hệt tư thế lúc hắn bám lên thân cây vậy.
Hàn Phỉ nhìn tư thế này của nó, không nhịn được cười ra tiếng, cứ như vậy treo nó, đi tới bên chậu nước đã sớm chuẩn bị kỹ càng, trực tiếp ném nó vào trong, phù phù một tiếng, bọt nước bắn lên, tiểu quái vật không chuẩn bị kỹ càng đã bị nghẹn một ngụm nước, vội vã bám bên thành chậu, cả người cũng ẩm ướt.
Sợi tóc dính ở trên mặt nó, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ càng thêm mũm mĩm đáng yêu.
Hàn Phỉ 'xì' một tiếng, trực tiếp cầm bánh xà phòng, xoa lên đầu tiểu quái vật, bắt đầu gội đầu cho nó.
Có lẽ bởi vì biết vừa rồi cắn Hàn Phỉ là làm chuyện sai, vì thế lần này tiểu quái vật rất nỗ lực nhịn xuống cảm giác khó chịu, khuôn mặt nhỏ bé căng ra thật chặt, nó cắn răng, không rên một tiếng nào, mặc cho Hàn Phỉ xoa vò đầu nó.
Hàn Phỉ rất thích hài tử biết nghe lời, vì thế động tác trên tay cũng nhẹ đi rất nhiều, chờ đến khi tiểu quái vật đã quen còn cảm thấy rất thoải mái, thân thể nho nhỏ căng thẳng cũng trở nên mềm xuống.
Gội đầu xong, Hàn Phỉ phát hiện nước trong chậu cũng biến sắc, vừa vặn lúc này Tần Triệt đã bưng một chậu nước sạch tới, Hàn Phỉ trực tiếp xách thằng bé ra, bỏ vào trong chậu nước sạch sẽ đó.
Cứ như vậy liên tiếp rửa mấy thùng nước, tiện thể xoa cho cả người tiểu quái vật sạch bóng, còn tỏa ra một mùi xà phòng thanh tân, Hàn Phỉ mới dừng tay, xách tiểu quái vật ra, nâng lên, cẩn thận xem đi xem lại vài lần, cũng không quay đầu lại nói với Tần Triệt:" Chàng xem, tắm xong sạch sẽ hơn nhiều này! Cũng trắng hơn nha! "
Tần Triệt yên lặng liếc mắt nhìn tiểu quái vật đen thui:"... "
Hàn Phỉ cũng không để ý Tần Triệt không có phản ứng, tự mình đắc ý lẩm bẩm, dùng một cái khăn sạch sẽ lau khô toàn thân nó, sau đó cẩn thận mặc y phục mới mượn được cho nó.
Tuy bộ y phục này cũng vô cùng cũ kĩ, nhưng thắng ở chỗ sạch sẽ, vì thế mặc lên người tiểu quái vật cũng không quá khó coi, lại vô cùng vừa vặn.
Hàn Phỉ giống như thưởng thức tác phẩm nghệ thuật vậy, nhìn tiểu quái vật sáng sủa hẳn lên, nhìn một chút, nàng cảm thấy có một cảm giác quen thuộc quỷ dị.
Nàng cẩn thận ngó ngó tiểu quái vật, lại đột nhiên quay đầu ngó ngó Tần Triệt im lặng đứng ở bên cạnh, đột nhiên nói:" Ồ, Tần Triệt, sao ta lại cảm thấy tiểu quái vật này khá giống chàng nhỉ? "
Trái tim Tần Triệt đập như trống trận, nhưng may mà tấm mặt nạ đã che giấu đi vẻ chột dạ của hắn, hắn cật lực bình tĩnh nói:" Nàng nhìn lầm rồi. "
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, cẩn thận nhìn lại mấy lần, buồn bực nói:" Không, không phải, chàng nhìn kĩ lại đi, nó thật sự có chút giống chàng mà. "
Hàn Phỉ nâng tiểu quái vật lên, đặt ở bên cạnh Tần Triệt, càng xem càng cảm thấy có chút giống nhau. Chỉ là.. vẻ giống nhau này, có vẻ vô cùng quỷ dị.
Hàn Phỉ vội vã bỏ đi suy nghĩ của mình, lầm bầm lầu bầu nói:" Sẽ không, đứa nhỏ này đen như vậy, làm sao giống được.. "
Cảm giác bất an trong lòng Tần Triệt dần thả xuống.
Tần Triệt híp mắt, chậm rãi nhìn về phía tiểu quái vật trong tay Hàn Phỉ, vừa vặn lúc này, tiểu quái vật cũng nhìn về phía hắn.
Lúc ánh mắt một lớn một nhỏ chạm nhau, không khí lập tức cũng bất động.
Tiểu quái vật có chút sợ sệt co lại trong lồng ngực Hàn Phỉ, nhưng trong thần sắc, tựa hồ còn có chút đắc ý. Tần Triệt trầm mặc, chỉ là khóe miệng câu lên một vệt cười gằn. Tiểu quái vật lập tức sợ đến liều mạng động đậy.
Hàn Phỉ quái dị, hỏi:" Nó đây là bị làm sao? "
Tần Triệt mặt không biến sắc nói:" Nó còn chưa khai thông linh trí."
Ý tứ của hắn là, đồ chơi này là bị bệnh tâm thần.
Khóe miệng Hàn Phỉ co quắp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.