Mộc Miểu Miểu cười, nói: "Hàn cô nương, ngài đừng an ủi ta."
Tâm tình của Mộc Miểu Miểu cũng bởi vì lời nói của Hàn Phỉ mà được trấn an không ít, biểu hiện cũng buông lỏng một chút, mà Hàn Phỉ lại nói: "Có phải ngươi muốn làm chút gì đó hay không?"
Mộc Miểu Miểu lập tức gật đầu, Hàn Phỉ ngoắc ngoắc ngón tay, nói: "Vậy ngươi lại đây nghe."
Mộc Miểu Miểu đến gần, Hàn Phỉ thì thầm mấy lời vào tai nàng ấy.
Lúc này, đám người ngồi bên cạnh đống lửa còn không biết bọn họ đã bị nhìn chằm chằm, thích ý ngoạm miếng thịt, uống từng ngụm rượu lớn.
"Trịnh huynh, ngươi chắc chắn thành công sao?"
Trịnh Xán Mân đang giơ bầu rượu lên uống nghe vậy, lộ ra vẻ xem thường, nói: "Trình độ của ta ngươi còn hoài nghi sao?"
"Không phải, trình độ của ngươi chúng ta đều biết rõ, nhưng không phải là ta có chút lo lắng sao, trong số những kẻ dự thi cũng không thiếu người đến từ thế gia, nếu xảy ra chuyện bất trắc, truy cứu tới đến trên người chúng ta.."
Trịnh Xán Mân nuốt ngụm rượu trong miệng, nói: "Thần không biết quỷ không hay, ai có thể tra được đến trên người chúng ta? Nếu ngươi sợ, cứ việc lui ra là được."
Vế sau trong giọng nói của Trịnh Xán Mân còn mang theo vẻ ghét bỏ coi thường, người kia nghe ra trên mặt cũng hiện lên một tia tức giận, nhưng nghĩ tới chống lưng cho Trịnh Xán Mân là Trịnh Quản Sự, đến cùng vẫn nhịn xuống, miễn cưỡng lộ ra vẻ mặt vui cười, nói: "Sao có thể chứ, ta đây không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919462/chuong-604.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.