Lưu Tam Pháo tung ra một câu: "Thật ngốc!"
"Dùng cách gì có thể hạ độc chết người khác nhanh nhất? Đương nhiên là nước á! Trong vùng rừng rậm này chỉ có một dòng suối nhỏ như vậy, phương hướng bọn họ đi vừa rồi chính là đến đầu nguồn của dòng suối, phỏng chừng bọn họ muốn hạ độc ở đầu nguồn, như vậy nước này tự nhiên là không thể uống! Cô nương đúng là người biết nhìn xa trông rộng a!"
Lưu Tam Pháo sau khi khinh bỉ xong Lâm Đình Tư còn không quên vỗ mông ngựa nịnh nọt Hàn Phỉ.
Mộc Miểu Miểu cầm bình nước, vẻ mặt tràn đầy lo âu và phẫn nộ, nàng không nghĩ tới còn có người ác độc như vậy, nhưng.. Hàn cô nương nói đúng, không có thực lực thì cũng đừng dại đi ngăn cản, cách dễ làm nhất chính là đừng để mình tham gia trong đó, nàng chẳng qua chỉ là một nữ nhân tự thân khó bảo toàn, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Hàn Phỉ nhìn Mộc Miểu Miểu, thấy vẻ mặt nàng ấy có vẻ rất thất lạc, nàng thu hồi ánh mắt, nói: "Ngươi rất phẫn nộ sao?"
Mộc Miểu Miểu ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Phỉ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Như vậy thật là quá phận quá đáng, không chỉ sẽ làm chết nhiều người, nơi này còn có nhiều động vật như vậy, đều là sinh mệnh a! Tại sao có người có thể làm ra chuyện như vậy!"
Hàn Phỉ 'ừ' một tiếng, nói: "Vậy đi thôi."
Mộc Miểu Miểu sững sờ, nói: "Đi? Đi nơi nào.."
Hàn Phỉ cũng không quay đầu lại nói: "Đi ngăn cản bọn họ a."
Mộc Miểu Miểu càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919461/chuong-603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.