Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nhìn đám cây cối giống nhau như đúc trước mặt, hỏi: "Tên mập, ngươi xác định ngươi dẫn đường không gặp sự cố đấy chứ?"
Lưu Tam Pháo lau lau mồ hôi nơi thái dương, nói: "Không sai, ta đã sớm quen thuộc nơi này, làm sao có thể sai lầm!"
Hàn Phỉ nghe vậy cũng không hỏi nữa, nhìn ba người phía sau, nhất là Lưu Tam Pháo đã mồ hôi đầm đìa, nhân tiện nói: "Nghỉ ngơi một lát đi, các ngươi chờ ở chỗ này, không nên chạy loạn, ta tới đó thử xem, thuận tiện đi lấy nước."
Lưu Tam Pháo giật nảy cả mình, nói: "Sao ngươi biết gần nơi này có một dòng suối nhỏ?"
Hàn Phỉ dùng mũi chân đâm đâm bùn đất, nói: "Nơi này quá nhiều hơi ẩm, đất đai đều ướt, vậy chắc chắn gần đây sẽ có nguồn nước. Các ngươi ở đây chờ ta là tốt rồi, ta rất mau sẽ trở lại."
Nói xong, Hàn Phỉ xoay người liền rời đi.
Lưu Tam Pháo nhìn bóng lưng tiêu sái của nàng, không thể không cảm thán: "Lợi hại a!"
Mộc Miểu Miểu phì cười, nói: "Hàn.. Huyễn Vũ cô nương vẫn luôn rất lợi hại."
Lưu Tam Pháo quay đầu, hít thở sâu mấy hơi, nói: "Nàng là một cô nương gia, sao thể lực lại tốt như vậy?"
Mộc Miểu Miểu cười cười không nói lời nào, trong lòng biết rõ hơn ai hết Hàn Phỉ nắm giữ thực lực cường hãn đến mức nào, chuyện phát sinh ở Cơ Quan Thành làm nàng cả đời cũng ghi khắc trong lòng, ngày ấy, thân ảnh ở trên tường thành quá mức chấn động.
Lâm Đình Tư cũng cảm thấy thể lực của Hàn Phỉ tốt đến lạ kỳ, so với một đại nam nhân như hắn còn giỏi hơn, đi thời gian dài như vậy, lộ trình còn không dễ dàng, ngay cả hắn cũng cảm thấy cực kỳ cật lực, càng đi càng cảm thấy toàn thân uể oải, nhưng hắn nhìn thấy Hàn Phỉ ngay cả một giọt mồ hôi cũng không đổ ra! Đây mới là điều đả kích người ta nhất, Lâm Đình Tư cảm thấy hắn thẹn với thân phận nam nhân của mình.
Sau khi Lưu Tam Pháo nhìn thấy thân ảnh của Hàn Phỉ đã biến mất ở rừng cây, cố ý lại gần, nhỏ giọng hỏi: "Này, các ngươi đều là do nàng dẫn đầu sao? Cái gì cũng nghe nàng nói sao?"
Mộc Miểu Miểu trừng tên mập một chút, nói: "Ngươi câm miệng, đừng cố ly gian quan hệ của chúng ta."
Lưu Tam Pháo sờ mũi một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Làm gì dữ vậy, ta chỉ hỏi một chút thôi mà, hừ."
Rên một tiếng, Lưu Tam Pháo tự tìm chỗ tương đối sạch sẽ đặt mông ngồi xuống nghỉ ngơi.
Bên kia, Hàn Phỉ dựa theo tình trạng sinh trưởng của thực vật mà phán đoán phương hướng của dòng suối, đi không bao lâu đã nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nước chảy, ánh mắt Hàn Phỉ sáng lên, tăng nhanh bước chân đi về phía trước, sau khi tách nhánh cây ta quả nhiên nhìn thấy một dòng suối nhỏ đang lẳng lặng chảy xuôi xuống.
Dòng nước rét lạnh, sờ lên hết sức thoải mái, Hàn Phỉ rửa tay liền lấy đầy bình nước, sau đó giương mắt nhìn xung quanh, những nơi có nguồn nước đều sẽ sinh trưởng rất nhiều thực vật, Hàn Phỉ muốn tìm chút cây cỏ hữu dụng.
Lúc tầm mắt đảo qua mấy đám cỏ mọc ở bên dòng suối, Hàn Phỉ cong khóe môi, nhanh chóng đào lên toàn bộ.
Hàn Phỉ mang theo bình nước trở lại, liền đối diện với ánh mắt có chút sợ hãi của Mộc Miểu Miểu, nàng thoáng kinh ngạc một hồi, hỏi: "Làm sao?"
Mộc Miểu Miểu bắt lấy cánh tay của Hàn Phỉ, nói: "Không, không được, có, có rất nhiều người vừa đi qua nơi này!"
Hàn Phỉ cau mày, nói: "Sau đó thì sao?"
Mộc Miểu Miểu lắp ba lắp bắp nói tiếp: "Sau dó, chúng ta liền trốn đi, nhưng, ta, chúng ta nghe, nghe thấy.."
Hàn Phỉ nhìn sang Lưu Tam Pháo, nói: "Tên mập, ngươi nói đi."
Trong ánh mắt của Lưu Tam Pháo cũng mang theo một chút sợ hãi, nói: "Vừa rồi có chừng mười mấy người kết bạn đi qua từ nơi này, may là ta đã sớm nghe thấy động tĩnh liền trốn vào trong bụi cỏ mới không bị phát hiện, nhưng chúng ta nghe thấy những người kia nói chuyện, bọn họ muốn hạ độc độc chết những người dự thi khác, bởi vì cửa thứ hai này hạn định số người thông quan, dường như là chỉ có 50 người tới trước mới có tư cách tiếp tục cửa thứ ba."
Mộc Miểu Miểu gật đầu liên tục, nói: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy! Chúng ta nên làm gì bâu giờ?"
Lâm Đình Tư cũng tiến lên một bước, nói: "Ta nhận ra những người này, đều là những người có thế lực trong thành nhưng nghe nói cũng không phải là đại phu tốt, xưa nay luôn thích mắt lạnh xem người, dù cho tăng cao giá tiền khám bệnh, cũng thường thường không chăm chú trị liệu, cho dù là bệnh đến giai đoạn cuối, cũng thế, nhưng tài nghệ y thuật của họ rất cao, vì thế không chút lo lắng sẽ không có ai tìm bọn họ xem bệnh, mọi người cũng không có cách nào, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng."
Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Y đức không tốt."
Lâm Đình Tư lại nói: "Hơn nữa những đại phu này đều là người thuộc một hiệp hội y sư gọi là Diệu thủ hồi, vì thế bình thường quan hệ cũng vô cùng tốt, chỉ là ta không nghĩ tới bọn họ còn muốn làm ra hành động ác độc như vậy, thật sự là quá phận quá đáng! Cũng không biết trong này sẽ có bao nhiêu đại phu phải gặp độc thủ!"
Mộc Miểu Miểu lộ vẻ không đành lòng, nói: "Chúng ta có nên làm chút gì hay không? Như vậy quá mức thương thiên hại lý!"
Hàn Phỉ nhàn nhạt nói: "Ngươi chắc chắn có thể đối kháng với lũ người này sao?"
Mộc Miểu Miểu nghẹn lời.
Hàn Phỉ lại nói: "Nếu như ngươi không thể ngăn cản vậy thì cách làm dễ nhất chính là không nên để cho mình bị liên lụy trong đó."
Mộc Miểu Miểu cúi đầu, dáng vẻ có chút tịch mịch.
Lưu Tam Pháo nhìn Hàn Phỉ, lại nhìn Mộc Miểu Miểu, nhỏ giọng nói: "Ta cũng tán thành, chúng ta chỉ có bốn người, vừa rồi ta nhìn thấy, trừ mấy người cầm đầu, bọn họ còn mang theo mấy nam nhân vóc người cường tráng, sợ là đã sớm an bài xong."
Lâm Đình Tư trợn mắt lên, nói: "Sao lại thế? Nơi này rõ ràng đã bị phong bế, không cho phép bất luận người nào ra vào! Mang theo người khác tiến vào không phải là vi phạm quy định sao?"
Lưu Tam Pháo liếc nhìn Lâm Đình Tư, trong mắt mang theo khinh bỉ, nói: "Ngươi cũng biết rõ những những người thuộc hiệp hội diệu thủ hồi xuân gì đó, đừng bảo là không biết hiệp hội này có quan hệ ra sao với Trung Thảo Đường nhé?"
Lâm Đình Tư lập tức sửng sốt.
Lưu Tam Pháo lại nói: "Vừa rồi ngươi có nhìn thấy người đi cuối cùng không? Người kia là Trịnh Xán Mân, là tiểu chất tử của Trịnh Quản Sự, xem như là một trong số ít thân nhân còn sót lại của Trịnh Quản Sự, ông ta bảo hộ hắn rất tốt, không có bao nhiêu người biết rõ mối liên hệ này, nếu không phải ta trong lúc vô tình nghe nói thì cũng không nghĩ tới, nhưng Trịnh Xán Mân này cũng chẳng phải hạng tử tế gì, có chút năng khiếu y thuật, nhưng lại không đi con đường chính đạo, thường làm chút độc dược dùng để hại người, nhất là các cô nương gia, bao nhiêu cô nương cũng bị hắn chà đạp, ta nói, chủ ý hạ độc để giảm thiểu số người dự thi nhất định là hắn đề ra!"
Giọng nói của Lưu Tam Pháo tràn đầy vẻ xem thường, giống như nhắc đến người như thế cũng làm dơ miệng hắn vậy.
Mộc Miểu Miểu nắm chặt tay, nói: "Quả thực chính là kẻ cặn bã!"
Lưu Tam Pháo gật đầu, nói: "Đúng, rất nhiều người tự xưng là thành viên của cái hiệp hội diệu thủ hồi xuân kia đều là những kẻ cặn bã, ngươi mắng thật hay!"
Hàn Phỉ nghe xong, đưa bình nước cho mấy người họ, nói: "Đây là nguồn nước cuối cùng, sau này nhìn thấy bất kỳ nguồn nước nào cũng đừng đụng tới."
Lâm Đình Tư tiếp nhận bình nước, không hiểu: "Vì sao?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.