Những người này cũng không phải người ngu, gần như ngay lập tức phản ứng lại, ánh mắt trở nên cảnh giác, dồn dập vây quanh Mộc Miểu Miểu.
Trịnh Xán Mân lại càng trực tiếp nắm lấy cánh tay Mộc Miểu Miểu, ngữ khí âm ngoan nói: "Tú Quyên cô nương, ngươi tốt nhất cho chúng ta một giải thích hợp lý, nếu không hậu quả của ngươi so với bị hổ ăn thịt còn thê thảm hơn nhiều đấy!"
Giờ khắc này Mộc Miểu Miểu giờ có chút hoảng sợ, nhưng vẫn là giả vờ trấn định nói: "Công tử, ngài, ngài đang nói cái gì nha, ta, ta nghe không hiểu."
Trịnh Xán Mân bóp chặt cổ tay nàng, đau đến nỗi Mộc Miểu Miểu phải kêu lên đau đớn, nói: "Nghe không hiểu? Vậy ta liền để ngươi rõ! Lục soát kĩ nàng cho ta!"
Dứt lời, những nam nhân kia đều lộ ra nụ cười thô bỉ, ma trảo bắt đầu hướng về phía Mộc Miểu Miểu.
Mộc Miểu Miểu sợ đến mức la lớn: "Hàn cô nương!"
Mấy cây ngân châm từ phía đám lá rậm bay ra, thẳng tắp hướng về phía sau cổ của mấy người, họ lập tức gục xuống, trong nháy mắt liền hù đến những người còn lại, dồn dập nhìn lại phía kia, mà Mộc Miểu Miểu cơ trí liền tranh thủ lúc này vọt thẳng ra ngoài, nhưng còn chưa chờ nàng chạy trốn quá xa, đã bị Trịnh Xán Mân chế trụ cánh tay, nói: "Đừng hòng chạy!"
Mộc Miểu Miểu há mồm hô to: "Hàn cô nương! Hàn cô nương cứu mạng a!"
Trịnh Xán Mân trực tiếp quát: "Người nào ở nơi đó! Đi ra cho ta! Bằng không ta liền bóp chết nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919463/chuong-605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.