Chương trước
Chương sau
Vừa dứt lời, bầu không khí cũng đọng lại trong nháy mắt, tên trộm kia cố ý chờ nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, nhưng chờ nửa ngày cũng không nhìn thấy, làm cho hắn phải lặp lại mấy lần.
"Là người của hội bán đấu giá nhìn chằm chằm các ngươi! Người của hội bán đấu giá! Các ngươi hiểu ý này không?"
Ngữ khí của hắn càng ngày càng kích động, rất có ý tứ tức giận vì các ngươi làm sao lại không biết.
Hàn Phỉ gãi gãi lỗ tai, nói: "Nghe thấy, không cần lớn tiếng như vậy."
Tên trộm dùng ánh mắt không thể tin nhìn bọn họ, nói: "Các ngươi đến cùng có biết bán đấu giá ở đây đại biểu cái gì không?"
Hàn Phỉ theo hỏi: "Hừm, đại biểu cho cái gì?"
Tên kia lập tức cất giọng nói: "Đại biểu cho quyền uy a! Quyền uy tuyệt đối! Ở trong Hắc Thị bọn họ chính là lão đại, là tồn tại không thể làm trái! Vì thế các ngươi bị người của hội bán đấu giá nhìn chằm chằm tốt nhất là nên đi nhanh chút đi, cũng đừng xuất hiện lần nữa."
Nói xong hắn còn dùng ánh mắt vô cùng đồng tình cùng thương hại nhìn mấy người Hàn Phỉ, dường như giờ khắc này bọn họ đã là người chết.
Hàn Phỉ rất không thích loại ánh mắt này, nói: "Thu lại cái vẻ thương hại của ngươi đi, nếu thật sự như lời ngươi nói, thế vì sao cho tới bây giờ, trừ ngươi, vẫn chưa có người nào động thủ?"
Tên trộm kia há há mồm, muốn nói điều gì nhưng lại không thể phản bác.
Đúng rồi, tại sao những người kia đến bây giờ còn chưa ra tay? Rõ ràng hắn đã thất thủ, những người kia cũng nhìn thấy, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để cùng nhau tiến lên, nhưng sao lâu như vậy cũng không có động tĩnh?
Hàn Phỉ thuận miệng hỏi một câu: "Ngươi tên là gì vây?"
Tên trộm kia đang tại suy nghĩ liền thuận theo tự nhiên trả lời: "Đậu Dương Phong."
Vừa nói xong hắn liền đột nhiên che miệng mình, con mắt trừng to lớn, bên trong toàn bộ đều là hối hận, sao hắn lại đem tên thật nói ra khỏi miệng thế?
Hàn Phỉ cười híp mắt, nói: "Tên nghe cũng không tệ, làm sao lại làm loại chuyện này?"
Tên trộm, không, là Đậu Dương Phong rên một tiếng, không chịu nói, hiển nhiên là sợ bị Hàn Phỉ làm cho nói ra cái gì.
Hàn Phỉ cũng không tức giận, nói: "Ngươi nói người của hội bán đấu giá theo dõi chúng ta, chính là vì cái gì?"
Đậu Dương Phong không trả lời, vô cùng kiên cường, cũng không thèm nhìn Hàn Phỉ một chút, giống như còn đang vì để lộ tên thật của mình mà hối hận cực kì vậy, cũng đúng, ở nơi này, một khi tiết lộ thân phận thật sự, chẳng khác nào làm cho tính mạng của mình nhiều them một phần nguy hiểm.
Hàn Phỉ thấy hắn không phối hợp như thế, chậm rãi ngẩng đầu lên, lôi ra bốn cây ngân châm, dưới ánh nến chúng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo thăm thẳm, sắc bén đủ để đâm thủng bất kỳ da dẻ nào.
Đừng nói là Đậu Dương Phong, ngay cả Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư thấy cũng không tự chủ được co rúm người lại, cảm thấy tê cả da đầu, hành động vừa rồi của Hàn Phỉ bọn họ đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng, bị châm một nhát thôi cũng đủ để liệt nửa người đấy!
Quả nhiên, lúc Đậu Dương Phong nhìn thấy mấy cây ngân châm, thân thể liền vô thức run rẩy, há miệng nói một mạch: "Bởi vì các ngươi vừa mua cái ly sứ kia!"
Hàn Phỉ 'ồ' một tiếng, nói: "Ly sứ?"
Đậu Dương Phong cảm giác mình thật quá xui xẻo, làm sao lại đụng phải một nhóm người như thế, còn làm cho mình lộ ra tên thật, nhưng nữ nhân này hiện tại quả là có chút lợi hại, hắn cũng không thể phản kháng, không thể làm gì khác hơn là rầu rĩ không vui nói: "Đúng vậy, cái ly sứ kia, ta vốn muốn mua đi, nhưng đã trễ một bước. Người của hộ bán đấu giá cũng là nghĩ như vậy."
Hàn Phỉ nhíu nhíu mày, nói: "Chẳng qua chỉ là một cái ly, còn khiến các ngươi có động tác lớn như vậy sao?"
Đậu Dương Phong rên một tiếng, nói: "Nếu chỉ là một cái cái ly bình thường thì đương nhiên không đến nỗi, cái ly này cũng đã bày ra mấy ngày, nếu quả thật có giá trị thì sớm đã bị mua đi, nhưng cũng bởi vì nó không đáng giá cho nên mới không có người hỏi thăm, nhưng ngay lúc các ngươi mua đi, liền truyền ra có người muốn mua trọn bộ ly sứ này."
Hàn Phỉ có chút hiểu ra, nói: "Vì thế cô phẩm này rất nhanh sẽ không còn là cô phẩm nữa?"
Đậu Dương Phong đương nhiên nói: "Vậy là đương nhiên! Đến lúc đó nó sẽ thành thứ có giá trị liên thành! Đây chính là cổ vật thời đại thần nữ a!"
Hàn Phỉ có chút thở ra một hơi, nếu như chỉ vì cái ly này thì cũng không đáng gì, nàng ngược lại là lo lắng Thánh Quả bị phát hiện sẽ đưa tới tranh cãi, đáng mừng là những người này cũng không chú ý tới tặng phẩm phụ giống như hòn đá này.
Hàn Phỉ lấy ra ly sứ, nói: "Thứ này dù cho tập hợp đủ thì cũng chỉ là đồ dùng để uống nước thôi, có cần phải làm đến mức đấy không?"
Nghe vậy, Đậu Dương Phong dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn Hàn Phỉ, nói: "Ngươi căn bản không hiểu giá trị của nó!"
Hàn Phỉ híp híp mắt, lành lạnh nói: "Ta không hiểu, nhưng ta sẽ không ăn trộm, ta có tiền, ta có thể mua."
Đậu Dương Phong: "..."
Có một loại xúc động muốn đánh người.
Lại có một loại cảm giác uất ức khi muốn đánh người mà đánh không lại a.
Đậu Dương Phong xin thề, nữ nhân này miệng lưỡi tuyệt đối so được với ngân châm trên tay nàng! Đều sắc bén đến đau lòng như nhau!
Đậu Dương Phong tự giận mình nói: "Ai bảo ta nghèo, mơ đi!"
Hàn Phỉ cười híp mắt nói: "Ngươi thật giống như rất hiểu biết nơi này."
Đậu Dương Phong liếc mắt một cái, nói: "Ta lớn lên ở đây."
Mộc Miểu Miểu thấy ngữ khí của hắn đối với Hàn cô nương thật sự là quá không tôn kính, không nhịn được chen vào một câu: "Lớn lên ở đây rồi học tập làm sao để trở thành một tên ăn trộm sao?"
Đậu Dương Phong không hề tức giận, mà là dùng ngữ khí bình tĩnh nói: "Ta không giống các ngươi, cơm ngon áo đẹp, chưa bao giờ vì cuộc sống mà phiền não, đây không phải là cuộc sống của ta, ta muốn sống sót, ở đây, muốn sống sót thì không cần để ý ngươi dùng thủ đoạn gì."
Mộc Miểu Miểu ngơ ngác. Hàn Phỉ cười nhạo một tiếng.
Đậu Dương Phong giống như vừa bị nàng đâm cho một nhát, lớn tiếng quát Hàn Phỉ: "Ngươi cười cái gì! Ngươi căn bản không hiểu! Các ngươi đều không hiểu!"
Hàn Phỉ nhãn nhã nói: "Ta không hiểu, lại càng không hiểu ngươi có nỗi khổ gì, đường đi của bản thân đều do mình lựa chọn, không phải do người nào, cũng không thể đổ lỗi cho cuộc sống, ngươi nhìn hắn đi, hắn cũng là nghèo đến không thể nghèo hơn, ngay cả nóc nhà đều thủng lỗ chỗ, nhưng người ta khổ tâm học y, hiện tại lại dựa vào chính kinh nghiệm của mình tích góp được đủ tiền cưới vợ đấy!"
Ngón tay Hàn Phỉ chỉ chỉ Lâm Đình Tư, sắc mặt hắn lập tức liền đỏ lên, nhưng may là có mặt nạ ngăn cản.
"Đây, cái này không đáng nhắc đến.."
Hàn Phỉ cười híp mắt vỗ vỗ vai Lâm Đình Tư, nói: "Khiêm tốn cái gì, đây đều là dựa thực lực của ngươi mà thu được, ta cũng không giúp ngươi cái gì."
Bởi vì chuyện giao dịch cỏ duyên niên lần trước, vì thế hiện tại Lâm Đình Tư đã sớm không phải là tiểu tử nghèo như trước nữa, hiện tại hắn còn có tiền hơn so với hắn nghĩ đấy.
Đậu Dương Phong liếc mắt nhìn Lâm Đình Tư, nói không ra lời.
Hàn Phỉ lại nói: "Ngươi cần tiền, ta lại đang cần một người giúp ta xử lý một chút chuyện, mà ngươi rất thích hợp, thế nào? Suy tính một chút chứ?"
Đậu Dương Phong vừa định từ chối, nhưng ánh mắt xéo qua nhìn đến mấy cây ngân châm trong tay Hàn Phỉ còn chưa thu lại, hắn nuốt nước miếng, khuất phục.
"Ta, ta đồng ý.."
"Rất tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.