Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ cẩn thận cất viên đá nhưng kì thực là quả của cây thạch tùng quả vào trong bao vải, nói: "Có vật này, quá trình chúng ta thông cửa ải sẽ càng đơn giản hơn một ít."
Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư không hoài nghi câu nói này chút nào, bọn họ còn cảm giác bước chân mình có chút phù phiếm, bồng bềnh như giẫm ở trên đám mây vây.
Đây chính là cây thạch tùng quả a! Là cây thạch tùng quả trong truyền thuyết đấy! Loài cây có thể cứu người chết sống lại!
Mộc Miểu Miểu đần độn nói: "Cây thạch tùng quả, ta còn là lần đầu tiên nhìn thấy, đây là thánh quả được ghi ở trong sách, hình dạng như viên đá, tỏa ra lục quang, toàn thân cứng rắn như đá, lúc thành thục, toàn thân hiện ra lục sắc, tỏa ra mùi hương, ở giữa có đường vân như đá bị nứt ra, lục quang lấp loé, thật là Thánh Quả. Lấy thứ này làm thuốc dùng, thì có thể khởi tử hồi sinh."
Mộc Miểu Miểu cảm thấy vận khí của Hàn cô nương quả thực chính là nghịch thiên, vào lúc tùy tùy tiện tiện đi thăm thú cũng có thể đụng với Thánh Quả! Đây chính là Thánh quả trong truyền thuyết đấy!
Nếu tin tức này truyền ra, ngay lập tức sẽ dẫn lên oanh động, đến lúc đó còn nhiều, rất nhiều người đến cửa yêu cầu Thánh Quả! Điều này có nghĩa là gì? Một đêm trở nên giàu có a!
Hàn Phỉ thấy Mộc Miểu Miểu hô hấp cũng thêm nặng, vừa cười vừa nói: "Không phải chỉ là một quả của cây thạch tùng quả thôi sao, cần gì phải kích động như thế?"
Mộc Miểu Miểu hít sâu vào một hơi, cười khổ nói: "Hàn cô nương ngài đừng trêu đùa ta, đây chính là cây thạch tùng quả đấy."
Hàn Phỉ thấy thế, 'ờ' một tiếng, còn tùy ý tung tung cái túi vải chứa quả của cây thạch tùng quả, động tác vô cùng thông thuận, trực tiếp dọa cho Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư khiếp đảm, chỉ lo Hàn Phỉ ném hỏng thứ trân quý như vậy.
Hàn Phỉ vô cùng tùy ý hỏi: "Như thế nào, còn cảm thấy ba lạng Hoàng Kim là nhiều không?"
Mộc Miểu Miểu cùng Lâm Đình Tư đồng loạt lắc đầu, biểu hiện căng thẳng.
Hàn Phỉ cười ha ha vài tiếng, cất túi vải cẩn thận, tâm tình nàng cũng rất không tệ, nàng cũng không nghĩ tới sẽ gặp cây thạch tùng quả ở chỗ này, tác dụng của nó đối với nàng mà nói cũng vô cùng trọng yếu.
Nhưng, lúc này Hàn Phỉ còn chưa biết lần này thu được cây thạch tùng quả đến cùng là trọng yếu tới bực nào, thậm chí trọng yếu đến mức có thể giúp cứu mạng của một người quan trọng nhất đối với nàng, rất lâu sau đó, nàng vẫn luôn vui mừng vì bản thân khi đó đã quyết định tiến vào Hắc Thị.
Bốn người đều mang tâm tình khoái trá đi về phía trước, lúc này một người đeo mặt nạ xông tới trước mặt họ, có vẻ vô cùng vội vã, thẳng tắp đụng về phía bọn họ, Hàn Phỉ thoáng nghiêng người, vốn có thể né tránh, nhưng người kia vậy mà lại cố ý lao về phía Hàn Phỉ, ngay lúc hắn sắp đụng tới nàng, từ phía sau duỗi ra một cánh tay trực tiếp liền đè hắn lại.
Sắc mặt người kia trong nháy mắt liền thay đổi, không nhúc nhích.
Hàn Phỉ cúi đầu liếc mắt nhìn nu vươn ra tay, tựa hồ là muốn hướng về phía nàng túi áo mà tới.
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn người đeo mặt nạ này, là một cái mặ nạ giản dị màu đen, cả người gầy gò nho nhỏ, vô cùng không đáng chú ý, nhưng chính một người không đáng chú ý như thế lại là một kẻ trộm.
Người kia giãy giụa, muốn thoát khỏi tay Tần Triệt, ấn theo năng lực ngày thường của hắn, đã sớm có thể giãy dụa thoát ra cũng thuận lợi trà trộn vào đoàn người, nhưng lần này bất luận hắn dùng Súc cốt thuật như thế nào, đều không thể thoát khỏi bàn tay của người đàn ông này, trong lúc nhất thời sắc mặt hắn cũng biến đổi, trong lòng hơi hồi hộp một chút, chẳng lẽ đụng phải cao thủ?
Hàn Phỉ từ trên xuống dưới nhìn hắn, nói: "Trộm?"
Người kia lập tức tranh luận nói: "Ngươi nhìn thấy chỗ nào của ta là trộm! Không có chứng cứ thì đừng có vu oan cho người khác!"
Hàn Phỉ bĩu môi, nói: "Ngươi vừa rồi ở chỗ bán hàng liền nhắm vào ta đúng không?"
Tên trộm kia kinh hãi đến biến sắc, nói: "Ngươi nói bậy! Mau thả ta ra, nơi này chính là cấm dung võ lực, nếu như bị phát hiện, tất cả các ngươi đều sẽ bị đuổi ra ngoài!"
Ngữ khí của Hàn Phỉ mang theo vẻ động viên nói: "Bình tĩnh đừng nóng, chúng ta cũng còn chưa làm gì ngươi, ngươi sốt sắng như vậy làm cái gì?"
Mộc Miểu Miểu mạnh mẽ trừng người này một chút, nói: "Người này nhìn là thấy không phải người tốt, vẻ mặt gian giảo, nhất định là trộm, muốn ăn trộm tiền của chúng ta, đường rộng như vậy không đi, nhất định phải hướng về chúng ta đụng tới! Nhất định là không có lòng tốt!"
Người kia vừa nghe, lập tức phản bác: "Ngươi nói vớ nói vẩn! Con đường này cũng không phải ngươi mở, ta muốn đi như thế nào ngươi còn có thể quản được sao!"
Mộc Miểu Miểu bị chọc tức, nàng còn chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như thế, nhìn Mộc Miểu Miểu tức giận, Lâm Đình Tư vốn có chút tình cảm với nàng cũng không thể đứng yên, lên tiếng nói: "Vậy ngươi đụng tới là vì cái gì? Nam tử hán dám làm dám chịu, vì sao phải làm ra những chuyện không quân tử như thế?"
Người kia trực tiếp liếc mắt, nói: "Nếu các ngươi không buông ta ra thì sẽ phải hối hận! Đến lúc đó vì sao chết trong Hắc Thị cũng không biết!"
Hàn Phỉ cảm thấy vô cùng hứng thú với những lời nói này, liền hỏi: "Này, câu nói này của ngươi là có ý gì?"
Người kia trực tiếp im lặng, không nói lời nào.
Hàn Phỉ ghé sát vào một chút, đột nhiên đưa tay ra, giữa ngón tay còn kèm theo một cây ngân châm, trực tiếp đâm vào trên cổ người kia, nhất thời, toàn thân hắn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, tay chân còn không ngừng run rẩy.
"Ngươi, ngươi làm cái gì.."
Hàn Phỉ cười một cái, nói: "Không có gì, chỉ là ghim cho ngươi một châm mà thôi, đừng sợ, ngươi sẽ rất thoải mái, nhiều lắm là sau này tay chân không phối hợp, không thể bước đi thôi."
Người kia lúc này mới bắt đầu sợ hãi, hắn phát hiện không cách nào khống chế tay chân mình, đừng nói giãy dụa, ngay cả nâng lên cũng không làm được, lập tức trong lòng hắn liền hối hận vô cùng, tự trách mình ra tay quá nhanh, căn bản không ngờ tới những người này ẩn tàng sâu như vậy!
Hàn Phỉ liếc mắt nhìn Tần Triệt, người khác nhìn thấy hành động của hắn cũng sẽ không nghĩ nhiều, cũng không nhìn ra dị dạng gì, chỉ cảm thấy họ là bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.
Hàn Phỉ ung dung thong thả nói: "Ngươi xem, trong Hắc Thị cấm Võ Đấu, chúng ta là người văn minh, sẽ không xuất thủ, nhưng để ngươi không chút dị dạng mất đi năng lực hành động, tin tưởng ta, chuyện này đối với chúng ta mà nói rất đơn giản."
Trên thân người kia mồ hôi lạnh đến mức cả y phục đều ướt nhẹp, bởi vì hắn phát hiện tay chân mình thực sự bắt đầu tê liệt, nếu như không phải được người đàn ông này nâng đỡ, e là giờ khắc này hắn cũng đã quỳ xuống rồi.
Hàn Phỉ lại nói: "Mạch máu bị chặn lâu, sẽ không có khả năng cứu vãn nữa, đến lúc đó ta cũng không thể ra sức, ngươi đồng ý nói không đây?"
Rốt cục, người kia không chịu được nữa, hắn không thể tiếp nhận được việc mình sau này sẽ trở thành một kẻ tàn phế, vội vàng nói: "Ta nói, ta nói! Ta cái gì cũng nói!"
Hàn Phỉ rút châm ra một chút, nhưng cũng không hoàn toàn rút ra, người kia cảm giác tay chân hơi có chút tri giác, nhưng vẫn là không thể nhúc nhích, hắn nghi ngờ không thôi nói: "Các ngươi là đại phu?"
Hàn Phỉ cười nói: "Đây cũng không phải là chuyện ngươi nên quan tâm, nói đi."
Người kia thở hai hơi, nói: "Lúc các ngươi mua đồ đã bị để ý, hơn nữa hẳn là một thế lực, chẳng qua là ta không nhịn được xuất thủ trước, ta nhận thua, nhưng những người kia tuyệt đối không phải là thế lực bốn người các ngươi có thể đối phó!"
"Ừm?"
"Là người của hội bán đấu giá theo dõi các ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.