Hàn Phỉ có chút đau đầu, nàng không biết nên giải thích thế nào về điểm này, cũng không muốn giải thích.
Tất cả những gì liên quan đến Đào Bảo, nàng không thể nhiều lời, nếu như có thể nàng thậm chí còn muốn hoàn toàn ẩn giấu đi, ẩn giấu đến mưacs không ai có thể biết rõ.
Hàn Phỉ không trả lời, người đeo mặt nạ cũng không giục, chỉ là trầm mặc nhìn nàng, giống như chấp nhất chờ đợi một câu trả lời từ Hàn Phỉ.
Bầu không khí thoáng ngưng đọng lại, giữa hai người dường như có them một tầng ngăn cách vô hình, rốt cục, Hàn Phỉ không chịu nổi vẻ ngưng trọng như vậy, nói: "Người kia là ai không liên quan đến ngươi, ngươi có tư cách gì chất vấn ta?"
Vừa dứt lời, hô hấp của người đeo mặt nạ lập tức căng thẳng, gương mặt dưới tấm mặt nạ cũng cứng ngắc, lần đầu tiên hắn trải nghiệm qua, cái gì gọi là đau lòng, trai tim đang đập trong lồng ngực cũng phảng phất đình trệ.
Hàn Phỉ cũng cảm thấy lời nói của mình tựa hồ quá phận quá đáng, nàng há há mồm, tựa hồ muốn giải thích gì đó, nhưng lại chẳng thể thốt ra lời, không có gì để giải thích, nàng không muốn nhắc tới, cũng không muốn bị chất vấn như vậy.
Một lúc lâu, người đeo mặt nạ một lần nữa mở miệng, nói: "Nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Ánh mắt Hàn Phỉ mông lung chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mơ hồ của hắn, càng đi càng xa. Trong lòng, có một tia vắng vẻ. Hàn Phỉ cắn răng, cố gắng nhịn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919435/chuong-576.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.