Chương trước
Chương sau
Nụ cười của Hàn Phỉ còn chưa kịp lộ ra liền lập tức cứng ngắc, nàng không tự nhiên ho khan một tiếng, hỏi: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Người đeo mặt nạ bình tĩnh nhìn nàng, lặp lại một câu: "Nếu như, ta cho ngươi biết, thân phận của ta thì sao?"
Hàn Phỉ không biết nên nói cái gì.
Mà Mộc Miểu Miểu đã sớm vểnh tai lên lén lút nghe, nàng tương đối hiếu kỳ về thân phận thật sự của người đeo mặt nạ! Ngay cả dung mạo cũng là hiếu kì đến khó chịu a!
"Hàn Phỉ, nếu như ta cho ngươi biết tất cả, ngươi cũng sẽ nói ra tất cả cùng ta sao?" Người đeo mặt nạ lại hỏi.
Lần này Hàn Phỉ trầm mặc rất lâu, mới hồi đáp: "Không biết."
Người đeo mặt nạ lộ ra một vệt cười khổ, nói: "Ta sẽ nói cho ngươi biết, ở tương lai không xa."
Dùng một thân phận hoàn toàn không thể gặp người bồi ở bên cạnh nàng trước giờ không phải là biện pháp lâu dài, hắn cũng chưa từng có hy vọng xa vời có thể sử dụng thân phận người đeo mặt nạ lâu dài. Chỉ là, hắn không dám. Hắn có chút sợ hãi mở miệng. Có phải đến cuối cùng, ngay cả cách để ở chung đơn giản nhất cũng đều không thể, nếu thật sự là như vậy hắn thà rằng im lặng không nói gì.
Hàn Phỉ có chút lảng tránh nói: "Kỳ thực ngươi không cần nói cho ta biết thân phận của ngươi."
Trong lòng Hàn Phỉ cũng lảng tránh chuyện này, nàng tránh, nhưng người đeo mặt nạ lại chủ động, chuyện này một chút cũng không tốt!
Mộc Miểu Miểu cảm nhận được bầu không khí giữa hai ngươi càng ngày càng đọng lại, cũng càng ngày càng không đúng, liền bận bịu chen vào một câu: "Hai người xem kìa, là Hoàng đế Minh Quốc!"
Câu nói này lập tức liền hấp dẫn lực chú ý của hai người trở lại, Hàn Phỉ bởi vì dây lụa ngăn trở, căn bản là không nhìn thấy gì, có điều cái này không ảnh hưởng nàng nghe thấy từng tiếng thảo luận nhiệt liệt bên tai.
"Là Hoàng Thượng! Là Hoàng Thượng a!"
"Tinh thần của Hoàng Thượng thật đúng là tốt, nghe nói không lâu nữa Minh Quốc chúng ta sẽ nghênh đón Tiểu Hoàng Tử sinh ra!"
"Khà khà, hi vọng của chúng ta lại lớn thêm!"
"Trận đấu lần này ngay cả Hoàng Thượng cũng vô cùng để bụng, còn tự thân đến đây chủ trì, nghe nói người có biểu hiện tốt nhất trong cuộc thi đấu này sẽ được Hoàng Thượng tự mình tiếp kiến."
"Còn có chuyện tốt bực này ư?"
"Còn không phải sao, nếu ta mà là đại phu, ta cũng muốn tham gia thi đấu một hồi!"
Hàn Phỉ từ mấy lời bình luận lung tung bát quái của dân chúng mà ra được một kết luận, vị Hoàng đế Minh Quốc này tựa hồ là vô cùng được lòng dân, điểm này đúng là không dễ dàng, phải biết tiền thân của Minh Quốc là đại quốc do nhiều tiểu quốc gia tạo thành, vậy có nghĩa là việc quản giáo dân chúng là vô cùng khó khăn, muốn khiến nhiều thế lực như vậy hoàn toàn phục tùng cũng không phải là một chuyện đơn giản. Mà Hoàng quốc Minh Quốc, không chỉ làm được, còn làm hết sức tốt, đem tất cả mọi người quản chế ngoan ngoãn, thậm chí còn có thực lực hò hét những quốc gia còn lại, cũng thành công chen vào phạm vi đại quốc.
Hàn Phỉ cảm thấy, mình tựa hồ vẫn lãng quên cái gì đó, tỷ như vị Hoàng đế Minh Quốc thần bí này. Mơ hồ, có cảm giác bất an xông tới.
Ở trên đài, Minh Quốc đang nói vài lời với dân chúng, tất nhiên là nói những lời cổ vũ nhân tâm một phen, nhưng từng câu từng chữ vô cùng có lý, thật khiến người ta không tìm được chút sai lầm, có điều Hàn Phỉ càng nghe lại càng cảm thấy không thoải mái.
Giọng nói này, nàng tựa hồ có hơi quen thuộc, nhưng nhất thời lại không thể nhớ ra đã từng nghe thấy ở nơi nào, lời nói không chút sai lầm nào của người này thế nhưng lại vô cùng có tính tẩy não, có thể làm người ta không tự chủ mà nghe theo, điều này chính là một thủ đoạn để khống chế nhân tâm.
Khoan đã, khống chế nhân tâm?
Trong lòng Hàn Phỉ hơi hồi hộp, một loại cảm giác cực kỳ xấu từ đáy lòng thăng lên, làm cả người nàng nổi lên một lớp da gà, nàng không nhịn được ôm cánh tay mình, sắc mặt có chút tái nhợt.
Người đeo mặt nạ chú ý tới dị dạng của Hàn Phỉ, có chút lo lắng hỏi: "Làm sao thế?"
Hàn Phỉ gian nan lắc đầu một cái, cúi đầu, sợi tóc che đi gương mặt tái nhợt, cũng ngăn trở ánh mắt tràn đầy sợ hãi của nàng hiện tại, nàng co lại thành một đoàn, trong đầu hiện lên một suy nghĩ kinh sợ thật không thể tin nổi.
Giọng nói này, giống hệt của tổng hệ thống Chúc Tất năm đó.
Đã từng, nàng đã từng bị chính going nói như vậy từng bước dẫn dụ, từng bước một trở thành con rối nghe lời hắn, trở thành công cụ để hắn khống chế thế giới. Mà bây giờ, ngữ khí đó lại một lần nữa xuất hiện. Hàn Phỉ cảm giác như máu khắp cơ thể mình bị chảy ngược vậy, một luồng âm lãnh từ lòng bàn chân xông thẳng đến tận đáy lòng nàng.
Đó là cơn ác mộng của nàng, mà cho tới bây giờ, cơn ác mộng này vẫn còn không tiêu tan.
Hô hấp của Hàn Phỉ nặng nề thêm mấy phần, nàng cơ hồ là phải dừng hết lực kiềm chế mới kìm được thân thể khỏi run rẩy, nàng không thể tự loạn trận cước, tự điều chỉnh một lúc lâu Hàn Phỉ mới miễn cưỡng khôi phục lại yên lặng, nhưng sau lưng đã bị mồ hôi lạnh làm cho ướt đẫm.
Vì trạng thái của Hàn Phỉ quá mức đột ngột, khiến người đeo mặt nạ mạnh mẽ nhíu mày lại, đưa tay ra chạm vào trán nàng một lúc, Hàn Phỉ giật mình một cái, hiện tại trạng thái của nàng có chút giống như con thỏ nhỏ bị chấn kinh vậy, một cử động nhỏ cũng có thể làm nàng phản ứng kịch liệt.
Người đeo mặt nạ dùng khẳng định ngữ khí nói: "Trạng thái của ngươi không đúng."
Hàn Phỉ đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: "Không có chuyện gì."
Người đeo mặt nạ cũng mặc kệ Hàn Phỉ từ chối, trực tiếp kéo nàng lại, muốn rời khỏi nơi này, nhưng Hàn Phỉ lại mạnh mẽ giãy ra.
"Không, ta muốn ở lại."
Người đeo mặt nạ không hiểu hành động của Hàn Phỉ, nói: "Ngươi cần nghỉ ngơi."
Hắn đơn thuần cảm thấy là bởi vì tối hôm qua không vui khiến Hàn Phỉ ngủ không được ngon giấc mới sẽ như vậy tinh thần hoảng hốt.
Hàn Phỉ cắn chặt môi dưới, cũng không trả lời, mà tập trung chú ý lắng nghe thanh âm bên tai, thậm chí nàng còn trực tiếp lấy dây lụa trên mắt xuống, ngẩng đầu lên, tầm mắt mông lung xuyên thấu đoàn người, nhìn thấy thân ảnh màu vàng kim trên đài cao.
Nhưng lại không thể nhìn thấy rõ ràng.
Trái tim của Hàn Phỉ mạnh mẽ nhắc lên, có một loại cảm giác đau đớn như bị kim, trong lòng càng khẳng định, người kia, là tổng hệ thống.
Hàn Phỉ thu tầm mắt lại, bàn tay rũ xuống mạnh mẽ nắm chặt.
Không Hoàng không lưu lại quá lâu, sau khi cố gắng một phen liền rời đi, còn lại giao cho người của Trung Thảo Đường chủ trì, nói qua quy định của trận đấu. Tất cả người dự thi cũng nín hơi lắng nghe, Hàn Phỉ miễn cưỡng thu lại tâm tư của bản thân, tập trung chú ý nghe.
Quy tắc thế mà lại ngoài ý muốn, cũng không khó.
Trong toàn bộ cuộc thi, những người dự thi đều phải mang theo mộc bài của mình tiến hành, trước khi bắt đầu trận đấu một ngày sẽ tuyên bố đề mục, vì thế sẽ không có chuyện được chuẩn bị trước, các y sư đều phải đối mặt với các loại khiêu chiến thình lình xảy ra, đồng thời cũng có thể ngăn chặn việc đề mục bị lộ ra, đảm bảo tính công bằng của trận đấu.
Có điều chuyện này cũng có nghĩa độ khó khăn của trận chiến là vô cùng lớn.
Đáng chú ý là, giám khảo của cuộc tranh tài này đều là những y sư đã thành danh, mỗi một người đều là Hoa Đà được người đời cung phụng, trình độ cùang sức ảnh hưởng vô cùng lớn, vì thế không có ai sẽ đi nghi vấn kết quả thẩm bình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.