Mộc Miểu Miểu thấy Hàn Phỉ rốt cục tỉnh lại, tảng đá lớn trong lòng mới dần hạ xuống, nàng không nhịn được nói: "Hàn cô nương, ngài không sao chứ, ngài muốn hù chết chúng ta!"
Hô hấp của Hàn Phỉ dần bình phục lại, bấy giờ nàng mới phản ứng được, giờ khắc này người ôm người, là Vô Ảnh.
Mồ hôi làm y phục toàn thân nàng đều bị ẩm ướt, trên trán còn lưu lại mồ hôi lạnh, khiến sợi tóc cũng ướt nhẹp dính tại trên mặt thật sự không thoải mái, dung nhan vốn phong hoa tuyệt đại đều là tái nhợt, lại có vẻ yếu ớt bệnh trạng.
Cổ họng Hàn Phỉ khô cháy, khan khan thốt ra một chữ: "Nước.."
Mộc Miểu Miểu vội vã đi rót nước, người đeo mặt nạ tiếp nhận cẩn thận từng li từng tí một cho Hàn Phỉ uống vào, lúc dòng nước ôn hòa chảy vào trong miệng, Hàn Phỉ không nhịn được uống nhiều thêm mấy ngụm.
"Chậm một chút, còn rất nhiều."
Hàn Phỉ mạnh mẽ uống hết cốc nước, mới cảm thấy cổ họng nóng rát thoải mái hơn một chút, khàn khàn nói: "Ta, ta làm sao vậy?"
Mộc Miểu Miểu vẫn có chút bị hù dọa, nàng lắp ba lắp bắp nói: "Hàn cô nương, ngài, ngài quên rồi sao?"
Hàn Phỉ lắc đầu một cái, đưa tay che đầu mình, vẫn cảm thấy có chút đau đớn, nhưng so với cơn đau nhức vừa rồi mà nói thì đã đỡ hơn rất nhiều.
Mộc Miểu Miểu thấy vẻ mặt Hàn Phỉ tựa hồ thực sự đã quên, nhân tiện nói: "Lúc vừa mới ngủ, ta nghe thấy ngài đột nhiên bắt đầu la to, còn liều mạng bóp lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919434/chuong-575.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.