Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ hoàn toàn coi mình là một lão yêu quái nghìn năm, những người đứng trước mặt nàng này có thể nói đều là vãn bối của nàng, có logic này, là vì linh hồn bên trong cơ thể Hàn Phỉ nắm giữ ký ức xuyên việt ngàn năm trước, có suy nghĩ của một 'Lão nhân gia' như thế cũng không kỳ quái.
Vì vậy Hàn Phỉ cũng vô cùng có lễ phép trả lời: "Thì ra là Man công tử, thất kính, thất kính."
Man Bụi càng ngày càng cảm thấy mắt cô nương này bị mù thật quá uổng phí, giọng nói dễ nghe như vậy quả thực muốn thấm vào tận xương, nhân tiện nói: "Hàn cô nương đến Cơ Quan Thành làm khách, bỉ nhân tình nguyện dẫn Hàn cô nương đi tham quan một phen."
Man Bụi vừa nói xong câu đó liền cảm giác lạnh toát cả sống lưng, lông tơ cả người cũng dựng thẳng lên, giống như bị độc xà nhìn chằm chằm vậy. Hắn không nhịn được theo cảm giác nhìn lại, liền đối diện với một đôi mắt băng lãnh, hắn vô thức run rẩy một hồi, ngay cả nụ cười trên mặt cũng không thể duy trì nổi nữa.
Người đeo mặt nạ chầm chậm thu lại ánh mắt của mình, cúi đầu xuống, tựa hồ đang nhìn mũi giày. Man Bụi rốt cục khôi phục được hô hấp, nhưng loại cảm giác giống như sắp bị gϊếŧ chết vẫn còn ở đó. Chuyện này chỉ xảy ra trong chốc lát, trừ người trong cuộc là Man Bụi ra, những người khác cũng không hề cảm giác được.
Lúc này Tư Đồ Ưng mở miệng nói: "Lam đại phu, thương thế của Linh nhi thực sự không có biện pháp nào sao?"
Lam đại phu phục hồi tinh thần lại, nói: "Phương pháp không phải không có, nhưng thân thể Linh nhi là nữ tử, tốc độ khôi phục đương nhiên là hơi chút kém một chút, tỉ mỉ điều dưỡng, thời gian dài chắc sẽ có thể bù về một ít, nhưng nội thương.."
Nói đến đây Lam đại phu liền dừng lại, nhưng mọi người đều biết rõ là có ý gì, tất cả đều trầm mặc xuống. Giờ khắc này, Vô Ảnh cảm giác mình tay áo tựa hồ bị người khẽ kéo một hồi, hắn tưởng cảm giác của hắn là sai, không để ý tới, nhưng sau đó lại bị kéo lần nữa, lần này hắn nhìn sang, đã thấy chính là Hàn Phỉ làm.
"Ai, ngươi nhớ kỹ, ngươi nợ ta một món nợ ân tình, ta giúp ngươi thu thập hỗn loạn."
Hàn Phỉ ý vị không rõ nói, cũng không chờ người đeo mặt nạ đáp lại liền cất giọng nói: "Ta đi xem cho nàng một chút, nói không chừng sẽ có cách."
Lập tức -- ánh mắt của đoàn người đều nhìn về phía Hàn Phỉ, trong mắt đều là hoài nghi, không hề tin tưởng.
Ngay cả Lam đại phu cũng lên tiếng nói: "Ngươi? Ngươi cũng là đại phu?"
Hàn Phỉ trấn định tự nhiên đối diện với ánh mắt mọi người, nói: "Đúng vậy. Ta là một đại phu, làm sao các ngươi không nhìn ra được sao?"
Không có người trả lời, giống như đang ngầm thừa nhận.
Hàn Phỉ cũng không thèm để ý vẫy vẫy tay, ngôn từ chính nghĩa nói: "Thế nào, các ngươi chưa từng thấy cái gì gọi là thầy thuốc mù sao? Chính là ta đấy!"

Thầy thuốc mù? Một người mù còn có thể hành y xem bệnh cho người ta sao? Quả thực chính là nói mơ giữa ban ngày a! Tất cả mọi người đều không tin.
Chỉ có Tư Đồ Ưng mở miệng nói: "Lời ấy là thật chứ?"
Hàn Phỉ ngáp một cái, nói: "Dù sao tình hình cũng không thể kém hơn so với hiện tại, cứ để ta xem một chút chứ?"
Lời này cũng không sai. Tư Đồ Ưng liên tưởng đến mỗi một lời nói cùng cử động của cô nương này vừa rồi, cùng với một thân cảm giác thần bí, nếu quả thật không có chút thực lực, thì không nên có thái độ thong dong bình tĩnh như vậy mới phải? Nói chung, tình hình không thể kém hơn so với hiện tại!
Tư Đồ Ưng cắn răng một cái, nói: "Còn mong Hàn đại phu giúp đỡ!"
Danh xưng cũng chuyển từ Hàn cô nương biến thành Hàn đại phu, không thể không nói, Tư Đồ Ưng vẫn là tương đối quả quyết.
Lam đại phu cũng giống như không tin tưởng, nói: "Lão phu cũng muốn nhìn xem trình độ y thuật của cô nương mù này a."
Hàn Phỉ cười một cái nói: "Được!"
Tình hình từ chỗ vốn hung hăng càn quấy đến giờ lại biến thành mọi người cùng đi vây xem Hàn Phỉ triển khai y thuật, không thể không nói chiều hướng phát triển này quả thực chính là chuyển ngoặt thần kì. Tư Đồ Ưng không thể chờ đợi được nữa mang người đến Tư Đồ Phủ của mình, Lam đại phu cùng Man Bụi cũng đi theo, mà Mộc Miểu Miểu bởi vì lo lắng cũng cùng đi theo, ngay cả Mộc Thủ Tín cũng bỏ mọi chuyện trong phủ sang một bên để đi cùng.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn hướng về phía Tư Đồ Phủ mà đi. Hàn Phỉ không thể nghi ngờ chính là tâm điểm của đám người, ai cũng muốn biết trình độ y thuật của cô nương mù này ra sao. Mà Hàn Phỉ lại vô cùng bình tĩnh tùy ý để người đeo mặt nạ nắm tay, toàn bộ hành trình đóng vai là một người mù nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực, dù là ai cũng không nghĩ đến người mù này lại có lực công kích rất cao. Hàn Phỉ cong đầu ngón tay gãi vào lòng bàn tay người đeo mặt nạ, hắn hết sức phối hợp khom lưng xuống, ghé vào gần nàng một chút.
Hàn Phỉ nói khẽ: "Nhớ kỹ ngươi nợ ơn ta, ta là chủ nợ của ngươi đấy."
Người đeo mặt nạ trầm mặc một hồi, bên tai truyền đến hơi thở nóng rực của Hàn, còn mang mùi thơm thoang thoảng, không khống chế mà chui vào mũi hắn, câu dẫn làm lòng người ngứa ngáy.
Một lúc lâu sau, người đeo mặt nạ mới mở miệng, thanh âm so với dĩ vãng còn trầm thấp hơn, nói: "Được."
Hàn Phỉ lộ ra nụ cười hài lòng, duy trì tâm tình tốt đẹp đi tới Tư Đồ phủ.
Tư Đồ Ưng mang người đến phòng Tư Đồ Linh, nhưng bởi vì là cô nương chưa lấy chồng, thật sự là không thích hợp để nam nhân đi vào, nhưng hắn lại không dám mở miệng bảo người đeo mặt nạ dừng lại, liền cảm thấy gấp gáp, Hàn Phỉ vô cùng hiểu ý nói: "Vô Ảnh, ngươi chờ ta ở bên ngoài đi."
Người đeo mặt nạ bất động, hiển nhiên là không muốn.

Hàn Phỉ đón đến, nói: "Sẽ không sao, ngươi chờ ngay ở bên ngoài là tốt rồi."
Người đeo mặt nạ bị đánh bại, trầm mặc đứng ở cửa, mà Tư Đồ Ưng cũng thở ra một hơi, Man Bụi cũng rất thức thời không theo đi vào, cùng mặt nạ người cùng đứng ở ngoài cửa, thành thật mà nói, hắn có chút lạnh sống lưng, người đàn ông này lúc đang im lặng cũng lộ ra một tia nguy hiểm.
Hàn Phỉ nhấc chân đi vào trong phòng, hành động gọn gàng không có chút nào trì độn của một người mù như vậy, khiến cho Mộc Miểu Miểu chuẩn bị tiến lên đỡ nàng cảm thấy hơi sửng sốt. Hàn Phỉ đột nhiên nhớ lại mình tựa hồ muốn đóng vai một người mù đáng thương nhỏ yếu lại bất lực, làm sao có thể đi lại bình thường như đàn ông thế được?
Lập tức cố ý để chân trái vấp vào chân phải, 'ôi' một tiếng, đỡ lấy cái bàn, ngữ khí suy yếu nói: "Đáng thương ánh mắt ta không nhìn thấy, đi lại bất tiện, ngược lại để các vị chế giễu."
Mọi người: "..."
Tay chân ngài vừa rồi vô cùng nhanh nhẹn lưu loát đã bị bại lộ rồi đấy! Ngài còn muốn giả vờ giả vịt cái gì! Quả nhiên, không thể coi thường bất luận người mù nào!
Hàn Phỉ đắc ý tiếp tục diễn kịch, bước thấp bước cao dịch chuyển về phía trước, thật vất vả mới di chuyển đến cái giường bên kia, đặt mông ngồi xuống. Lúc này Tư Đồ Linh còn nằm ở trên giường nhắm mắt lại. Hàn Phỉ đưa tay ra, sờ sờ mặt nàng, thừa dịp không có ai nhìn thấy, trực tiếp bấm một cái, Tư Đồ Linh 'ôi' một tiếng, bị đau mà tỉnh lại, mở mắt ra, lập tức đã nhìn thấy Hàn Phỉ đang cười nhe răng, lập tức phát sinh một tiếng kêu thảm thiết, tê tâm liệt phế.
"Là ngươi!"
Hàn Phỉ lại cười càng tươi, híp mắt nói: "Ai, đúng, là ta, mình lại gặp nhau rồi."
Tư Đồ Linh lập tức liền sợ đến tan vỡ, thương tích cả người nàng ta gần như đều là do Hàn Phỉ ban tặng, bây giờ nhìn thấy nàng cười liền sản sinh phản ứng sinh lý cùng tâm lí tương đối nghiêm trọng.
"Đi ra! Mau tránh ra a! Ngươi đi ra!"
Tư Đồ Linh nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tư Đồ Ưng sốt ruột chạy tới, nói: "Linh nhi, Linh Nhi ngươi đây là làm sao, cha ở đây!"
Hàn Phỉ rất vô tội ngồi ở một bên, còn vô cùng bi thương nói: "Ai, ta lớn lên đáng sợ như vậy sao?"
Đứng ở một bên, Mộc Miểu Miểu hiểu rõ chân tướng liền cảm thấy, vị Hàn cô nương này thật sự là quá ác!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.