Chương trước
Chương sau
Người đeo mặt nạ vô cùng ngoan ngoãn nghe lời thu tay, quay ngược hắn lại, trực tiếp đem Tư Đồ Ưng đặt ở trước ngực, từng bước một lùi về sau đến bên cạnh Hàn Phỉ.
Mộc Thủ Tín ở một bên gấp đến mức bạc cả tóc, ngăn cản nói: "Hàn cô nương, Ảnh công tử, các ngươi làm cái gì vậy nha, thả người xuống đi, chúng ta từ từ nói chuyện!"
Hàn Phỉ cười nhạo một tiếng, nói: "Nói chuyện? Nói chuyện gì? Người này sợ là cũng không muốn cùng một kẻ mù như ta nói chuyện đâu."
Mộc Thủ Tín thấy Hàn Phỉ không nhúc nhích chút nào, lập tức nhìn về phía Tư Đồ Ưng đang bị kiềm chế, nói: "Ngươi còn lo lắng cái gì? Xin lỗi a! Tư Đồ a Tư Đồ, ngươi cũng thật là, nói bậy cái gì, vào lúc này còn có cái gì quan trong hơn tính mạng a! Linh nhi vẫn còn đang ở trên giường bệnh chờ ngươi đấy! Người làm cha như ngươi phải làm sao?"
Câu nói cuối cùng của Mộc Thủ Tín hiển nhiên đả đả động được Tư Đồ Ưng, làm vẻ mặt vốn kiên cường của hắn cũng dịu lại, đúng vậy a, hắn có thể không muốn sống để duy trì ngạo khí, nhưng thương thế của Linh nhi nặng như vậy, làm sao có thể thiếu người làm cha như hắn chăm sóc.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tư Đồ Ưng rốt cục ảm đạm xuống, nói: "Được rồi, thật xin lỗi."
Ba chữ này rất nhỏ, giống như là muốn mệnh của Tư Đồ Ưng vậy, cả mặt hắn đều xám như tro tàn.
Hàn Phỉ câu lên khóe môi, nói: "Câu này là xin lỗi thủ hạ của ta."
Mộc Thủ Tín rốt cục thở ra một hơi, nói: "Nếu như vậy, cái kia.."
Hàn Phỉ lại bổ sung một câu: "Nhưng chúng ta sẽ không buông ngươi ra."
Mộc Thủ Tín vội vàng nói: "Hàn cô nương, ngươi đây là.."
"Ta làm sao biết hắn sẽ không tìm thời cơ để trả thù? Dù sao nữ nhi của hắn chính là người như vậy. Cái này gọi là cha nào con nấy."
Tư Đồ Ưng một mực phủ nhận nói: "Linh nhi sao có thể là người như vậy! Ngươi nói bậy! Đừng sỉ nhục thanh danh của Linh nhi!"
Hàn Phỉ bĩu môi, nói: "Nói bậy? Có phải nói bậy hay không ngươi có thể hỏi người khác một chút."

Mộc Miểu Miểu hoảng hốt một hồi, cuối cùng nói: "Linh nhi, Linh nhi ở trên đường bất mãn với lời nói của Hàn cô nương, đã ra tay đánh lén hai lần, Hàn cô nương chỉ là tự vệ mà thôi, chuyện này.."
Tư Đồ Ưng lập tức nói không ra lời, trong lòng hắn cho rằng nữ nhi băng thanh ngọc khiết của hắn thế nào lại là làm ra chuyện như vậy được.
Hàn Phỉ nâng cằm, nói: "Được rồi, hắn tựa hồ đã hiểu, buông tay đi."
Người đeo mặt nạ chần chờ một hồi, nhưng vẫn buông tay ra, đội cung tiễn ngay lập tức thủ thế chờ đợi, nhưng Tư Đồ Ưng lại phất tay một cái, nói: "Đều lui ra đi."
Nhóm cung tiễn nghe theo mệnh lệnh lui ra.
Tư Đồ Ưng không nhịn được nói: "Thật sự là Linh nhi đang nói láo?"
Hàn Phỉ lắc đầu, nói: "Ta không biết nàng ta có nói dối hay không, nhưng nếu như ta thật sự muốn làm gì đó với nàng ta, thì bây giờ ngươi thấy được cũng chỉ là một bộ thi thể mà thôi, còn thương thế trên người nàng, ta cũng chỉ có thể nói là trình độ đại phu của các ngươi không đủ."
Ánh mắt Tư Đồ Ưng lóe sáng, nói: "Nói vậy là ngươi biết đại phu có tài nghệ y thuật cao siêu ư?"
Nói xong, Tư Đồ Ưng lại tự phủ nhận, nói: "Không đúng, trình độ của Lam đại phu ở Cơ Quan Thành đã là thượng thừa, ngay cả Lam đại phu cũng xem không được, làm gì có ai có thể chữa được?"
Hàn Phỉ cười một tiếng, nói: "Ánh mắt của hơi bị quá mức hẹp hòi rồi đấy, thiên hạ to lớn, thầy thuốc nhiều như lông trâu, trong đó người tài ba lại càng không phải là số ít, người này không được, thì sẽ có người khác."
"Thật sao? Lão phu muốn lãnh giáo người đó một chút!"
Một giọng nói tang thương từ cửa truyền vào, Hàn Phỉ theo tiếng nói quay đầu qua. Một lão nhân mặc áo bào trắng rộng thùng thình đang sải bước từ cửa đi tới, phía sau còn theo mấy người.
Lúc Mộc Thủ Tín cùng Tư Đồ Ưng nhìn thấy mấy người kia, liền vội vã cung cung kính kính hành lễ, nói: "Xin chào Lam đại phu, Man Bụi thiếu gia."
Thì ra, mấy người kia chính là người Man gia, mà trong đó có một thiếu gia thuộc chi thứ của Man gia. Lam đại phu là một lão nhân gia khoảng chừng 70 tuổi, cằm có một chòm râu bạc phơ, khuôn mặt hồng hào, nhìn dáng đi hiển nhiên là thân thể hết sức tốt.
Giờ khắc này, trên mặt Lam đại phu có chút tức giận lại có chút xem thường, nói: "Ngươi, cô nương này, xuất khẩu cuồng ngôn, lão phu tự nhận y thuật không phải là số một, nhưng tốt xấu gì cũng theo nghề thuốc mấy chục năm, vẫn đúng là chưa từng bị thua!"

Hàn Phỉ dừng một cái, cân nhắc một chút, giọng nói người này mang theo cảm giác già cỗi, tuổi cũng không còn nhỏ, lão nhân gia như vậy đúng là không thể chịu thua được, nàng có chút đau đầu, sớm biết thì đã không nói như thế rồi.
Nhưng Hàn Phỉ chẳng qua là cảm thấy đau đầu thôi, cũng không có một chút nào sợ hãi, nói: "Thân là thầy thuốc, phải nặng khiêm tốn, y thuật rộng lớn như biển trời, bản thân chính là một chiếc thuyền đơn độc, rong chơi đại hải, tự nhiên là phải hạ thấp giá trị bản thân, tìm kiếm trên dưới."
Lời nói này trực tiếp liền khiến Lam đại phu cảm thấy sửng sốt một chút, nửa lời phản bác cũng không thốt ra được, thậm chí làm cho lão cảm thấy bản thân vừa nói ra câu nói kia có vẻ vô cùng tự đại. Trên mặt Lam đại phu xuất hiện một loại cảm giác có tên là xấu hổ không chịu nổi.
Đến đây, Mộc Miểu Miểu một lần nữa xác định trong lòng, Hàn cô nương không chỉ có thân thủ lợi hại, ngay cả miệng lưỡi cũng vô cùng mạnh mẽ! Không thể dễ dàng đắc tội!
Người trẻ tuổi đi theo phía sau Lam đại phu mở miệng, nói: "Mộc gia chủ, Tư Đồ gia chủ, hai người các ngươi ở đây làm gì? Sao bên ngoài phủ lại tụ tập bọn hộ vệ lại như thế?"
Mộc Thủ Tín có miệng khó trả lời, trong lúc nhất thời không biết giải thích thế nào về chuyện này, ấp úng nửa ngày cũng nói không ra lời.
Ngược lại là Tư Đồ Ưng mở miệng, nói: "Chúng ta là đến xử lý một ít ân oán cá nhân, kinh động bản gia, là chúng ta không đúng."
Người trẻ tuổi kinh ngạc, nói: "Ân oán cá nhân? Ân oán gì mà cần huy động thủ vệ, thậm chí còn có cung tiễn thủ?"
Vừa dứt lời, tất cả mọi người vô thức nhìn về phía Hàn Phỉ cùng người đeo mặt nạ, hai người vô cùng bình tĩnh nghênh tiếp ánh mắt của mọi người, vẫn đứng lù lù bất động. Người trẻ tuổi lúc này mới dời ánh mắt lên người Hàn Phỉ cùng nam nhân đeo mặt nạ, khi hắn nhìn thấy nữ tử vóc người uyển chuyển cứ như vậy lẳng lặng đứng ở đó liền có chút kinh diễm, nhưng trên mặt Hàn Phỉ vẫn còn có chút bẩn thỉu, thêm vào sợi dây lụa rộng lớn gần như che mất một nửa khuôn mặt, ngược lại là không nhìn ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành bên dưới.
Lúc người trẻ tuổi ý thức được nữ tử này là một người mù, trong lòng có chút tiếc nuối thở dài, ngay cả chính hắn cũng không biết tại sao, nữ tử có khí chất tuyệt vời như vậy không nên là một người mù.
"Hai vị này là ai?" Người trẻ tuổi hỏi.
Mộc Thủ Tín nhắm mắt nói: "Vị này chính là Hàn cô nương cùng Ảnh công tử, đúng rồi, họ chính là khách quý của Mộc phủ chúng ta."
Người trẻ tuổi kinh ngạc, nói: "Khách quý? Đúng là ngạc nhiên, bỉ nhân Man Bụi, hôm nay may mắn gặp mặt."
Thái độ lễ phép của người trẻ tuổi này khiến Hàn Phỉ rất hài lòng, người trẻ tuổi mà, tốt hơn nhiều so với lão ấu Tư Đồ kia, đúng là cùng một dạng với Tư Đồ Linh, luôn khi thượng phạm hạ! Không lễ phép chính là vì khiếm khuyết chút dạy dỗ nha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.