Chương trước
Chương sau
Ngay cả các ma ma tự tay bố trang cũng kinh ngạc đến ngây người, dung nhan khuynh quốc khuynh thành như vậy sợ là thật sẽ khiến quân vương từ đây không lên triều.
Hàn Phỉ nhìn tấm gương, hoảng hốt một hồi, bản thân diễm lệ như vậy tựa hồ rất lâu chưa từng thấy, nàng cười cười, nói: "Thế nào, nhìn đến ngốc rồi à?"
Các Ma ma phục hồi tinh thần lại, trong miệng từng người từng người đều như đổ mật.
"Hoàng Hậu nương nương thật là đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, Hoàng Thượng sợ là từ đây cũng không nhìn thấy người khác nữa!"
"Đây, thật là đẹp vô cùng, nô tỳ nhiều năm như vậy còn chưa từng thấy ai đẹp được như nương nương."
"Quả là diễm lễ vô song, đẹp đến mức không gì tả nổi!"
Đối với lời khen của các ma ma, Hàn Phỉ cười cười ứng đối, cũng không để bụng, dung mạo đối với nàng mà nói cũng không quá quan trọng. Rất nhanh, có ma ma đi tới mở cái rương gỗ đỏ trong phòng Hàn Phỉ ra, chuẩn bị bộ Phượng Quan Hà Bí cho Hàn Phỉ mặc vào, nhưng còn không chờ ma ma lấy ra, cứ như vậy liếc mắt nhìn, bà ta liền rít lên một tiếng, cả người cũng té lăn trên đất.
"Cái này! Cái này!"
Ma ma rít gào hấp dẫn lực chú ý của Hàn Phỉ, trong lòng nàng thoáng qua một tia dự cảm không tốt, lập tức đứng dậy đi tới, đã nhìn thấy trong rương khắp nơi bừa bộn. Mà bộ áo cưới đỏ thẫm vốn tinh xảo kia giờ khắc này đã sớm bị cắt nát bét, toàn bộ y phục đều giống như vải rách bị ném ở nơi đó, ngay cả Phượng Quan hoàn mỹ, cũng bị cắt đi những hạt châu khảm nạm bên trên, tàn tạ. Cái này, đã không thể mặc được nữa.
Đôi mắt Hàn Phỉ lập tức liền nheo lại. Toàn bộ Hàn phủ, người cừu hận đối với nàng như thế, còn có thể ra vào sân của nàng, trừ nhị phu nhân thì nàng thật sự không nghĩ ra được người nào khác. Không trách được hai ngày này, ánh mắt nhị phu nhân nhìn nàng luôn mang theo vẻ chột dạ. Hàn Phỉ không nghĩ tới nhị phu nhân còn dám làm như thế, xem ra nàng đã quá mềm lòng.
"Nương nương, cái này, phải làm sao bây giờ a? Giờ lành sắp đến, cũng không kịp đi làm mới nha!"
"Rốt cuộc là người nào làm ra chuyện thất đức như thế! Chẳng lẽ không sợ bị trời phạt sao!"

"Nhanh nghĩ cách, cái này còn có thể bổ cứu không?"
Các ma ma cũng bắt đầu bối rối, nếu đại điển lập hậu này xuất hiện chuyện gì ngoài ý muốn, những ma ma phụ trách trang điểm như họ chắc chắn là trốn không thoát tội danh a!
Hàn Phỉ cầm quần áo lên, nhìn đồ cưới như tấm vải rách kia, nói: "Lấy kim khâu lại đây."
Mấy cái ma ma khiếp sợ một hồi, y phục này đã rách nát thành như vậy, có may vá thế nào cũng không thể cứu vãn. Nhưng bị vướng bởi mệnh lệnh của Hàn Phỉ, các bà vẫn đi tìm châm tuyến cùng đao nhỏ lại đây, sau một khắc, Hàn Phỉ trực tiếp ở ngay trước mặt họ, chuẩn bị cắt tay áo xuống, động tác này đã hù dọa các ma ma.
"Nương nương! Không được! Như vậy, như vậy làm sao mặc a!"
"Nương nương đừng xúc động a!"
Hàn Phỉ thiếu kiên nhẫn nói: "Tất cả im miệng cho ta! Dựa theo ta nói mà làm, nơi này, còn có nơi này, cũng cắt bỏ cho ta."
Các ma ma không dám lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là chiếu theo lời dặn dò của Hàn Phỉ bắt đầu động dao.
Giờ khắc này, một bên khác, nhị phu nhân trốn ở trong phòng không cách nào khống chế bản thân phát sinh tiếng cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, cơ hồ là khom lưng mà cười, cả người lộ ra một luồng khoái ý điên cuồng. E là giờ khắc này tiện chủng kia đang đau đầu vì bộ hỉ phục đi! Vì ngăn ngừa có thể chỉnh sửa, bà ta đã mạnh mẽ cắt mấy chục lần, bảo đảm không thể chữa trị! Nhị phu nhân cười cười, ánh mắt trở nên ác độc, mấy ngày này, toàn bộ Hàn phủ đều lo lắng chuẩn bị cho đại điển phong hậu, từng người mặt mày hớn hở, giống như phát sinh chuyện gì cực kỳ tốt đẹp, rõ ràng trước đây, lúc Yên Nhi của bà ta trở thành Quý Phi cũng không có được tràng cảnh như thế! Tiện chủng kia dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mọi chuyện cũng đều hơn Yên Nhi của nàng! Đây căn bản không thể khoan dung!
Nhị phu nhân mạnh mẽ vỗ lên mặt bàn, giờ khắc này lý trí của bà ta đã không còn tỉnh táo, không chút nào nghĩ đến một khi bị phát hiện, bà ta sẽ phải đối mặt với tội danh nghiêm trọng gì, trong đầu bà ta chỉ có khoái ý mà thôi.
Nhị phu nhân hài lòng không nhịn được xoay một vòng, đã nhìn thấy Hàn Văn Thư đột nhiên xuất hiện ở sau lưng, dọa bà ta giật nảy mình, hét lên kinh ngạc: "Văn Thư! Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Hàn Văn Thư đứng ở nơi đó, nhìn mẫu thân của mình, nói: "Mẫu thân, người đã làm ra chuyện gì rồi phải không?"

Nhị phu nhân bị con trai của mình dùng ánh mắt trực tiếp như vậy nhìn chăm chú, trong lòng có chút chột dạ, nhưng bà ta vẫn nhắm mắt nói: "Ngươi nói linh tinh gì vậy! Có đứa con nào nói chuyện với mẫu thân như ngươi à!"
Hàn Văn Thư không để ý tới, vẫn cố chấp nói: "Nương, có phải người làm ra chuyện gì với Phỉ tỷ tỷ rồi không?"
Nhị phu nhân cũng tức giận, nhất là Hàn Văn Thư lại dùng ngữ khí này chất vấn bà ta, rõ ràng bà ta mới là mẹ hắn, nhưng tự ngày Hàn Phỉ hồi phủ, đứa con trai này cả ngày liền dính một chỗ với Hàn Phỉ, căn bản quên luôn người mẹ là bà ta, hiện tại còn vì tiện chủng kia mà chất vấn bà ta! Nhị phu nhân tức giận không chỗ phát tiết, những oan ức cùng oán khí cũng tích tục bao lâu này cũng bạo phát, trực tiếp vung tay lên, một cái tát liền ném lên mặt Hàn Văn Thư, khiến thân thể nhu nhược của hắn té lăn trên đất, một cái tát kia lực đạo rất lớn, lớn đến nỗi khiến gò má Hàn Văn Thư lập tức sưng lên, khóe miệng còn tràn ra một vệt máu. Hàn Văn Thư bụm mặt, không nhìn nhị phu nhân.
Lồng ngực nhị phu nhân phập phồng kịch liệt, nhìn Hàn Văn Thư ngã trên đất, một nhi tử bà ta vốn yêu thương cũng bởi vì Hàn Thượng Thanh chuyển biến mà thay đổi, một nhi tử không thể mang đến cho bà ta bất kỳ lợi ích nào, bà ta còn yêu thương cái gì! Nhất là bây giờ đứa con trai này còn giúp Hàn Phỉ!
"Văn Thư, ngày sau đừng để cho ta nghe thấy cách xưng hô như vậy trong miệng ngươi, tỷ tỷ của ngươi chỉ có Hàn Yên, không có Hàn Phỉ! Nghe rõ chưa?"
Hàn Văn Thư không trả lời. Nhị phu nhân lại càng tức giận, trực tiếp tiến lên phía trước, bắt lấy cánh tay Hàn Văn Thư, mạnh mẽ lôi hắn lên, nói: "Trả lời ta, ngươi nghe rõ chưa? Không nói lời nào, ngươi là kẻ ngu hay sao?"
Hàn Văn Thư rốt cục ngẩng đầu lên, trên gương mặt tái nhợt còn mang theo đường nét trẻ con đầy vẻ bất lực, hắn chậm rãi nói: "Nương, Phỉ tỷ tỷ rất tốt, ngươi không nên thương tổn Phỉ tỷ tỷ có được không?"
Nhị phu nhân tức giận, một lần nữa đẩy hắn ngã xuống đất, nói: "Phỉ tỷ tỷ, Phỉ tỷ tỷ, kêu thật đúng là thân mật, đừng quên, nó và ngươi cũng không phải cùng một mẫu thân! Hôm nay ta hủy hỉ phục của nó, ta ngược lại muốn xem xem nó lập gia đình như thế nào! Còn hoàng hậu? Sợ là chuyện cười cho thiên hạ!"
Lúc Hàn Văn Thư nghe thấy câu nói này, cả người cũng cứng đờ.
Nhị phu nhân còn ghét bỏ không đủ hung ác nói: "Vị trí mà Yên Nhi của ta không làm được, nó dựa vào cái gì có được! Gương mặt hồ ly tinh kia nhất định chính là tai họa, ta chẳng qua chỉ là vì dân trừ hại a! Ta không có lỗi gì hết!"
Thời khắc này, một tia thân tình cuối cùng trong lòng Hàn Văn Thư đối với nhị phu nhân cũng đã biến mất. Nữ nhân trước mặt đang lộ ra ánh mắt ác độc, lòng dạ rắn rết này, không phải là mẫu thân của hắn. Hàn Văn Thư chậm rãi nắm chặt nắm đấm, lần đầu tiên cảm thấy, hắn còn quá nhỏ, quá yếu.
Phỉ tỷ tỷ, thật xin lỗi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.