Chương trước
Chương sau
Lúc tiếng pháo bắt đầu vang lên, đã có rất nhiều quần chúng vây quanh ngoài đại môn, mỗi một người đều đang nghển cổ trông mong, từ cửa kéo dài đến đài cao đều có người của Tần gia quân nghiêm ngặt bảo hộ, những binh sĩ này hầu như nâng lên toàn bộ tinh thần để chấp hành nhiệm vụ này, tách đám đông lít nha lít nhít tạo thành một con đường rộng rãi.
Theo tập tục của Hàn Linh, lễ phong hậu đều sẽ được tổ chức ở trên đài cao, đến lúc đó tất cả dân chúng đều có thể chiêm ngưỡng, tiếp nhận chúc phúc của toàn thiên hạ, đồng thời tiến hành nghi thức bái thiên địa. Mà sân thượng cũng đã sớm được bố trí kỹ càng, toàn bộ nhìn qua vô cùng đại khí, ngay cả Tần gia quân cũng đặc biệt buộc trên cổ bộ khải giáp một sợi lụa đỏ, chân thành chúc phúc cho chiến thần của họ có thể cùng Hàn cô nương hòa hòa mỹ mỹ, dù sao hai người này đều là tín ngưỡng của họ!
Trong này phải kể tới người vui vẻ nhất, đại để chính là Hàn Thượng Thanh, hắn cơ hồ là cười đếức không ngậm mồm vào được, bận rộn chiêu đãi các khách mời của Hàn phủ, ngay cả thân thể vốn mang theo vẻ bệnh trạng gầy yếu cũng nhìn cường tráng hơn không ít, lòng bàn chân giống như sinh phong, thân ảnh bôn ba giữa đám khách mời, xử lý mọi chuyện ngay ngắn rõ ràng, cũng tự thân làm, chỉ sợ gây ra sai lầm nào đó, làm ảnh hưởng đến đại cục của hắn.
Mãi đến tận lúc cửa khuê phòng của Hàn Phỉ bị đẩy ra, Hàn Thượng Thanh ngay lập tức phái người đi nghênh đón, nhưng lúc nhìn thấy Hàn Phỉ đầu che kín khăn voan đỏ, bị hai lão ma ma nâng đỡ, hắn cảm thấy có chút kì quái, con mắt từ trên xuống dưới đánh giá Hàn Phỉ, nhưng nhất thời lại không nói được kỳ quái ở chỗ nào.
Mấy ma ma nhìn vẻ mặt của Hàn Thượng Thanh, như gặp đại địch, lại thấy Hàn Thượng Thanh xem nửa ngày cũng không phát hiện ra cái gì, nhất thời an tâm. Các lão ma ma chỉ cần nhớ lại việc vừa làm liền cảm thấy một trận kinh tâm động phách. Nhưng may mà, hiện tại miễn cưỡng có thể chống đỡ được.
Một lão ma ma tương đối bình tĩnh nói: "Làm sao thế? Nghi thức còn chưa chuẩn bị xong sao?"
Hàn Thượng Thanh lập tức thu tầm mắt lại, nói: "Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Phỉ Nhi."
Lúc Hàn Phỉ đang che kín khăn voan đỏ nghe thấy danh xưng này liền bĩu môi, không lên tiếng, bị ma ma đỡ ra ngoài. Nhị phu nhân lúc này đang ở trong sãnh đường, lòng đầy chờ mong chuẩn bị xem Hàn Phỉ trở thành trò cười, nhưng khi bà ta nhìn thấy Hàn Phỉ một thân đồ cưới bình tĩnh được ma ma đỡ đi ra, lập tức đầy mặt khiếp sợ, cũng không nói ra lời, cả người ngây ngốc đứng ở nơi đó.
Hàn Thượng Thanh nhìn thấy bà ta cứ như vậy đứng ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, bị chọc tức, nói: "Ngươi đứng ở trong đó làm cái gì? Còn không mau ra lệnh cho mọi người chuẩn bị tốt mọi thứ đi!"
Nhị phu nhân bị mắng cả người lập tức run rẩy, bà ta rất sợ bị mắng, không thể làm gì khác hơn là liền vội vàng xoay người đi dặn dò hạ nhân, chỉ là trong lòng, bà ta không hiểu Hàn Phỉ vì sao có thể xuât hiện hoàn chỉnh như vậy, bộ hỉ phục này rõ ràng đã bị phá hoại đến không còn ra hình dạng, làm sao còn có thể hoàn hảo mặc trên người nàng. Nhị phu nhân đột nhiên nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của Hàn Phỉ, bà ta quay đầu lại, chăm chú nhìn hỉ phục trên người Hàn Phỉ, càng xem càng khiếp sợ, kiểu dáng tựa hồ không giống trước đây. Nhưng mà.. đúng là nhìn sơ qua có chỗ không giống với bộ hỉ phục trước đó, còn không chờ nhị phu nhân nhìn kỹ không giống nơi nào, thanh âm Hàn Phỉ từ trong khăn voan đỏ truyền ra.
"Làm sao? Còn chưa nhìn đủ à?"
Nhị phu nhân sợ đến nỗi run lên một cái, trước sự phẫn nộ của Hàn Thượng Thanh vội vội vàng vàng rời đi. Hàn Phỉ mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đi về phía trước, được lão ma ma nâng đỡ đi ra cửa Hàn phủ.

Lúc dân chúng nhìn thấy một người mặc hỉ phục xuất hiện, cũng lộ ra vẻ thán phục mà đáng tiếc, giờ khắc này Hàn Phỉ đã che khăn voan lên, không thể nhìn thấy dung nhan của nàng bên dưới, nghe đồn, đại tiểu thư béo của Hàn phủ hiện tại biến thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, trong đó có không ít người vì điều này mà tới xem. Không nhìn thấy mỹ nhân, tự nhiên là họ không cam lòng.
Ở trước cửa Hàn phủ còn đặt một chậu than, Hàn Phỉ cần nhảy qua chậu than này, ý là thiêu hủy mọi liên lụy xui xẻo ở nhà mẹ đẻ, nhưng đây chẳng qua chỉ là nghi thức mà thôi, tùy ý bước qua là xong. Có điều cũng không biết có phải là cố ý hay không, chậu than kia đặt ở chỗ rất xa, chí ít ấn theo trình độ của nữ tử bình thường thì khó lòng mà nhảy qua. Hàn Phỉ từ phía dưới khăn hồng nhìn thấy vị trí chậu than kia, khóe miệng mỉm cười càng sâu, nhị phu nhân đúng là thích dùng mấy thủ đoạn nhỏ nhặt này.
Lão ma ma cũng nhìn thấy vị trí chậu than không đúng, nhưng thứ này cũng sớm để tốt, nếu lúc này di động là sẽ không may mắn.
Hàn Phỉ tránh khỏi cánh tay của lão ma ma, nói: "Ta có thể nhảy."
"Nhưng mà, nương nương, chuyện này.."
Hàn Phỉ không nói gì, chỉ thoáng hít vào một hơi, động đậy tay chân, nhị phu nhân ở một bên nhìn, chờ nàng trở thành trò cười, nhưng sau một khắc, đoàn người đã nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ chợt lóe, ở giữa không trung vọt lên, sau đó vững vàng rơi xuống đất, thân hình không có một chút nào run rẩy, ngay cả khăn hồng trên đầu cũng không di động nửa phần, toàn trường ồ lên. Dân chúng cũng xem đến há hốc mồm, tư thế của àng nhẹ như chim yến, động tác gọn gàng nhanh chóng, quả thực hoàn mỹ!
Hàn Phỉ đưa tay ra, lão ma ma đang đứng một bên nhìn phát ngốc lập tức tiến lên đỡ lấy tay nàng.
"Đi thôi."
Hàn Phỉ bình tĩnh thong dong lại một lần nữa chinh phục mọi người. Mà nhị phu nhân, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Phỉ thong dong lên đại kiệu mười tám người khiêng hoa lệ, tinh tế. Nhị phu nhân chỉ có thể không cam lòng nhìn thân ảnh Hàn Phỉ chậm rãi đi xa, mãi đến tận khi sau lưng bà ta phát lạnh, da gà cũng nổi lên, bà ta quay đầu nhìn lại, liền đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hàn Thượng Thanh, trong lòng hơi hồi hộp một chút. Những thủ đoạn mờ ám này của nhị phu nhân tự nhiên là bị Hàn Thượng Thanh chú ý tới, dám giở trò với chậu than, trừ bà ta thì không còn người nào khác.
Đương nhiên, nhị phu nhân thê lương thế nào, Hàn Phỉ cũng không để ý, giờ khắc này, nàng đang ngồi ở trong kiệu, cảm giác được từng trận lay động, vừa thở dài một hơi. Việc hôn nhân này, thật đúng là vội vội vàng vàng. Nàng cứ như thế mà gả cho Tần Triệt. Ngẫm lại, cũng thật khó tin.
Hàn Phỉ xốc khăn hỉ lên, hóng mát một chút, bắt đầu có chút bận tâm bộ hỉ phục trên người mình sau khi được cải tạo có chắc chắn hay không, giật nhẹ, chăm chú, mới coi như yên lòng.
Kiệu lay động, hai bên mành thỉnh thoảng xốc lên một chút khe hở, Hàn Phỉ nhìn thấy dọc đường tràn đầy dân chúng, mỗi một người đều ngóng cổ theo nhìn nàng, mà hai bên đường, các binh sĩ đều có thần sắc sốt sắng, dưới mặt đất, trải đầy pháo mừng cùng cánh hoa, toàn bộ đội ngũ đón dâu mênh mông cuồn cuộn, một hàng người dài chậm rãi tiến lên, từ đầu đường đến cuối đường. Nhất là từng rương sính lễ kia, xưng là 10 dặm hồng trang cũng không quá đáng, tất cả dân chúng toàn thành cũng nghỉ chân xem chừng, thời khắc này, lại rung chuyển bao nhiêu trái tim thiếu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.