Chương trước
Chương sau
Hàn Phỉ chịu thua, vươn mình xuống giường, vô thức liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặt trời còn chưa mọc, thiên không cũng còn tối om! Sớm như vậy đã đến chuẩn bị, đây là muốn mạng nàng a!
Lúc các ma ma nhìn thấy Hàn Phỉ cả mặt nóng nảy mở cửa, vô cùng bình tĩnh, hướng về Hàn Phỉ hành lễ vô cùng hoàn mỹ, nói: "Hoàng Hậu nương nương cát tường, các nô tì cố ý đến trang điểm cho Hoàng Hậu nương nương, còn mong Hoàng Hậu nương nương tha thứ, miễn cho bỏ qua giờ lành liền không tốt."
Mặt Hàn Phỉ không hề có chút cảm xúc, cuối cùng vẫn tránh sang một bên, để cho các lão ma ma nối đuôi nhau mà vào, trong tay các nàng còn nâng một cái khay, phía trên đặt các loại son phấn, xem ra là đã chuẩn bị đầy đủ hết. Mà ngoài cửa, toàn bộ Hàn phủ cũng bắt đầu náo nhiệt, bọn họ đã chuẩn bị từ rất sớm, ngày hôm nay, nhất định sẽ rất bận rộn.
Với tư cách là nhân vật chính, Hàn Phỉ đại khái là thoải mái dễ chịu nhất, nhưng nàng lại không cảm thấy như vậy, nàng cứ thế ngồi trước gương trang điểm, mặc cho các lão ma ma chuẩn bị, ải thứ nhất chính là tắm rửa, ý là tẩy rửa sạch sẽ mọi ô uế, sạch sẽ để gả cho thiên tử, vốn là các ma ma nên giúp đỡ tẩy, nhưng dưới sự từ chối kiên quyết của Hàn Phỉ, nàng mới có thể bảo tồn tôn nghiêm của bản thân.
Trong thùng tắm gỗ cực lớn còn thả đầy cánh hoa, Hàn Phỉ ngâm ở trong nước suýt chút nữa đã bị đám hương hoa này hun cho ngất đi, trong nước lại thêm rất nhiều tinh dầu, vừa bước vào liền có cảm giác cả người nàng đều bị ngâm trong mật hoa, Hàn Phỉ cố gắng nhịn hắt hơi, kích động xoa xoa thân thể mình. Lúc Hàn Phỉ tắm xong, toàn thân nàng cũng tản ra mùi hương hoa nồng nặc, khiến nàng liên tục hắt xì, có chút căm ghét cách xa cái bồn tắm kia một chút, mặc lên bộ y phục màu đỏ sạch sẽ, mới cho các ma ma đi vào.
Sau khi tắm rửa xong xuôi chính là trang điểm, mấy ma ma tiến lên giúp Hàn Phỉ trang điểm, mái tóc đen dài còn đang ướt nhẹp càng được đặc biệt quan tâm, may mà những ma ma này đều là cao thủ, khống chế lực đạo lau chùi vô cùng khéo léo, lau đến khi Hàn Phỉ hết sức thoải mái, vốn còn buồn ngủ, lại được đối xử ôn nhu như vậy, Hàn Phỉ cảm giác mình sắp ngủ gật đến nơi. Lúc nàng đang gà gật, bên tai nghe thấy một tiếng cười khẽ, tiếng cười kia, còn mang theo một tia cười nhạo. Hàn Phỉ nhạy cảm mở mắt ra, đã nhìn thấy phía sau cùng có một ma ma tương đối lớn tuổi, trên khóe miệng còn chưa kịp thu nụ cười, đó cũng không phải là một nụ cười mang theo thiện ý.
Vị ma ma kia cũng ngây người, hiển nhiên không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ đột nhiên quay đầu lại như vậy, trong lúc nhất thời sửng sốt.
Hàn Phỉ câu lên một nụ cười lạnh lùng, lại dương dương nói: "Ngươi cười cái gì?"
Ma ma kia lập tức cúi đầu, nói: "Là nô tỳ vượt qua khuôn phép, Hoàng Hậu nương nương thứ tội."
Rõ ràng lời nói vô cùng cung kính, nhưng Hàn Phỉ lại thấy ngay cả chút ý tứ nhận sai cũng không có.

Hàn Phỉ cũng không muốn bị ảnh hưởng tâm tình, nói: "Ra ngoài."
Ma ma bỗng nhiên ngẩng đầu, không nghĩ tới Hàn Phỉ sẽ không nể mặt mũi trực tiếp đuổi bà ta ra ngoài như vậy, vị Hoàng Hậu nương nương này cũng thật là lớn lối! Chẳng phải cũng chỉ là tiểu thư của một gia tộc lụi bại thôi hay sao!
Ma ma ỷ vào bản thân là một lão nhân trong cung, có chút không phục nói: "Hoàng Hậu nương nương không khỏi có chút khó khăn a, nô tỳ chẳng qua chỉ là vui cười một hồi, cũng không ác ý, nương nương trí tuệ như thế thật sự là không làm chủ được Hậu Cung."
Hàn Phỉ nghe xong bật cười, ma ma này còn trèo lên đầu bắt đầu giáo huấn nàng nữa đấy.
"Vấn đề này ngươi đi tìm Hoàng Thượng nói đi, là hắn muốn kết hôn cùng ta."
Ma ma càng thêm lên mặt, nói: "Nương nương không cung kính đối với Hoàng Thượng như vậy, tha thứ nô tỳ nói thẳng, nương nương còn cần thụ giáo lễ nghi thêm một lần nữa."
Hàn Phỉ đứng lên, động tác này khiến mấy ma ma luôn giữ thái độ yên lặng nãy giờ kinh hãi một hồi, vô thức lùi về sau một bước.
Hàn Phỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, dáng người kiên cường, một thân Hồng Sam nổi bật lên phần eo vô cùng tinh tế, mái tóc dài đen nhánh cứ như vậy rối tung ở trên đầu vai, càng làm nàng thêm vẻ mềm mại, chỉ là thời khắc này, biểu hiện của nàng có chút nghiêm túc, một luồng khí thế không giận tự uy tự nhiên mà sinh ra.
Mấy ma ma vô thức chột dạ không dám ngẩng đầu lên, lão ma ma kia mới còn khoa trương cũng nhất thời bị dọa khi Hàn Phỉ đột nhiên chuyên từ trạng thái lười biếng biến thành vẻ nghiêm túc hiện tại.
"Ngươi nói, ta còn cần thụ giáo lễ nghi một lần nữa?"
Ma ma ngây ngẩn một hồi, lắp ba lắp bắp nói: "Nô tỳ, nô tỳ chỉ là.."

Ý cười nơi khóe miệng Hàn Phỉ càng thêm sâu, nói: "Ngươi nói ta không có lễ nghi?"
Ma ma không nói lời nào, giống như ngầm thừa nhận. Hàn Phỉ giơ chân lên, từng bước một đi về phía bà ta, mỗi một bước chân nàng cũng không kém chút nào, thân thể thướt tha, dáng người cũng vô cùng tuyệt mỹ. Lúc Ma ma nhìn thấy tốc độ này, mơ hồ nhớ đến cái gì.
Hàn Phỉ đứng ở trước mặt lão ma ma, nói: "Đây là lần đầu tiên có người nói lễ nghi của ta không hợp cách, có điều cũng phải, năm đó lúc ở A Mã Cung ta đúng là đã bị trừng phạt một lần."
Lời Hàn Phỉ nói rõ ràng hững hờ đến thế, nhưng ma ma kia nghe xong sau lưng lại đổ mồ hôi lạnh, nàng làm sao lại quên vị Hoàng Hậu nương nương này đã từng là tú nữ A Mã Cung! Bất luận Hàn Phỉ đã từng có dáng dấp ra sao, chỉ bằng nàng có thể không bị loại ra ngoài cũng đủ để chứng minh lễ nghi của nàng đã qua cửa ải, thậm chí so với bà ta còn muốn lợi hại hơn, bà ta vừa nghi ngờ Hàn Phỉ chính là đang chất vấn toàn bộ trình độ giáo dục của A Mã Cung.
Ma ma cũng nói không ra lời, cả người băng lãnh quỳ trên mặt đất, trong miệng nói: "Nương nương thứ tội, nô tỳ tội đáng muôn chết, nương nương thứ tội.."
Hàn Phỉ duỗi ra một ngón tay, chỉ về cửa, tung ra một chữ: "Cút."
Ma ma lập tức như được ấn xá, ngay lập tức bò ra. Hàn Phỉ nhắm mắt lại, một lần nữa ngồi về chỗ cũ, nhìn những ma ma khác không động đậy, nói: "Tiếp tục đi, đừng để lỡ giờ lành."
Các ma ma phục hồi tinh thần lại, trong thần sắc cũng không có bất kỳ cái gì bất kính, trong lòng cũng nảy sinh cảm giác tôn kính chưa từng với nàng, trước khi tới nơi này, dù cho các nàng không biểu hiện ra ngoài, nhưng từng ma ma đều không đồng với việc Triệt đế cứ như vậy tùy tùy tiện tiện tuyển hoàng hậu cho mình, còn tuyển một hoàng hậu không tốt như vậy, dù cho người hoàng hậu này hiện tại đẹp đến đáng sợ.
Nhưng lời nói vừa rồi của Hàn Phỉ đã thức tỉnh các nàng, chỉ cần dựa vào khí chất quân lâm thiên hạ của Hàn Phỉ đã đủ chinh phục các nàng, khí chất này không phải là một người bình thường có thể nắm giữ, nhất là các lão ma ma này đã ở trong cung cả đời, chủ nhân ra sao đều đã từng thấy, nhưng chưa có một ai giống như nàng. Rốt cục, họ có chút hiểu ra vì sao Hoàng Thượng lại chọn nương nương.
Hàn Phỉ tỏ thái độ như thế, lỗ tai ngay lập tức được thanh tịnh, không còn có người dám ở trước mặt nàng nói chút lời khó nghe nữa. Rất nhanh, dưới sự thu chỉnh của các ma ma, mái tóc của nàng được búi lên, trên mặt điểm phấn, bởi vì da nàng đã như mỡ đông, thoa phấn cũng không có vẻ gượng ép, dưới đôi mày lá liễu mảnh dài là một đôi mắt to như thu thủy, mang theo vẻ mị hoặc, đôi môi đỏ bừng vô cùng khéo léo tinh xảo, gò má điểm xuyết chút phấn hồng nhàn nhạt, cả người đẹp đến mức không gì tả nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.