Chương trước
Chương sau
Ngược lại là Khôi Nam không có bất kỳ ba động gì, trực tiếp ôm Hác lão bản đi đến vị trí của mình, đó là một cái lều vải được dựng đơn giản, nói thật, so với ngủ ở lều vải, Khôi Nam cảm thấy ngủ dưới lòng đất càng thoải mái hơn, nhưng vì để thích hợp tập quán sinh hoạt của người bình thường, Khôi Nam đang dần dần từ bỏ tập tính của Thần Vệ khô lâu. Chính Khôi Nam cũng không biết vì sao mình phải thay đổi những tập tính này, là muốn mình càng giống một người sống sao? Vậy, tại sao phải giống một người sống? Hắn rõ ràng cũng không phải là một người sống, vì sao phải miễn cưỡng chính mình như thế? Đúng vậy, là vì muốn càng thêm gần kề nàng đi, vì để khoảng cánh của mình và nàng càng thêm gần gũi. Đây là một loại hành vi vô thức, ngay cả chính hắn cũng không biết.
Mãi đến tận lúc nằm trên đệm cỏ mềm mại, Hác lão bản mới chậm rãi giảm bớt nhiệt độ trên người mình, nhìn về phía Khôi Nam do dự một hồi, nói: "Cám ơn ngươi."
Khôi Nam đang tìm rượu thuốc bôi chấn thương liền dừng lại, trong tay cầm bình thuốc, cúi đầu, trầm giọng nói: "Không cần nói cám ơn."
Chẳng biết vì sao, Khôi Nam không thích nàng nói như vậy, điều này sẽ làm hắn cảm thấy, khoảng cách giữa bọn họ càng thêm xa xôi, hắn không thích cảm giác này.
Hác lão bản còn chìm đắm trong suy nghĩ Khôi Nam chỉ coi nàng như đứa trẻ mà đối xử, căn bản không cảm nhận được, giờ khắc này Khôi Nam không thích hợp, kiên trì nói: "Bất kể như thế nào, ta vẫn muốn nói cám ơn, ngươi muốn hồi báo gì, thì chỉ cần nói cho ta biết, nếu ta có thể làm được thì nhất định sẽ làm, còn Hàn cô nương nữa, nếu như không có các ngươi, chỉ sợ giờ khắc này ta vẫn không thể thoát thân, thậm chí ngay cả sống sót cũng không thể."
Lúc Hác lão bản nói ra câu này, mặt nàng cũng hạ thấp xuống, căn bản không nhìn thấy giờ khắc này Khôi Nam đã đứng trước mặt nàng. Ngay khi Hác lão bản không thấy hắn đáp lại, muốn ngẩng đầu lên, cái cằm đã bị nắm lấy, nàng bị ép đối diện với gương mặt đang ghé sát lại. Hác lão bản bị hù dọa, đối diện với gương mặt tuấn tú trong khoảng cách gần như vậy, tim nàng vẫn không nhịn được mà đập nhanh hơn mấy phần, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực đến nơi.
Khôi Nam nhìn nàng, tất nhiên là nhìn thấy vẻ hoảng loạn trong đáy mắt nàng, còn có gương mặt không khắc chế được mà đỏ ửng, trông rất đẹp mắt. Hác lão bản quả nhiên là đúng như tên nàng, Hác Mỹ, thật đẹp, lúc này nàng chính là một nữ nhân phong tình vạn chủng, nếu không phải bởi vì trong lòng sớm đã si mê một tình lang, thì đã sớm làm vợ người ta, cuộc sống cũng sẽ vô cùng thoải mái.
Giọng nói Khôi Nam hơi thô giáp, khàn khàn nói: "Ta không cần lời cảm ơn của ngươi."
Trong lúc nói chuyện, mùi hương của hắn xâm nhập vào mũi Hác lão bản, từng chút thâm nhập đến lục phủ ngũ tạng của nàng, thời khắc này, hơi thở của nàng toàn bộ đều là hương vị của hắn.
Hác lão bản nuốt nước miếng, nói: "Ta, ta nên nói cám ơn, có chấp nhận hay không, là, là chuyện của ngươi."
Nói xong, Hác lão bản liền muốn lùi về sau một ít, khoảng cách này làm đại não của nàng sắp thiếu dưỡng khí đến chết rồi, nhưng không chờ nàng lui lại một bước, Khôi Nam liền trực tiếp đưa tay, chế trụ phía sau lưng nàng, đem cả người nàng hướng về trong lồng ngực hắn, giữa hai người lúc này đã không còn khoảng cách.
Hác lão bản triệt để ngây ngốc, nàng căn bản không thể dự liệu được tên ngốc tử Khôi Nam lại sẽ có lúc bá đạo như vậy, nhưng không thể phủ nhận, điều này xác thực quá chọc người.
Thanh âm Hác lão bản không nhịn được mềm xuống, vô cùng có tư thái nữ nhi gia, nói: "Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"

Khôi Nam cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ là muốn ôm nàng, cứ như vậy ôm lấy, nhưng sau khi ôm lấy thì phải làm gì, hắn căn bản không biết. Hai người cứ như vậy không nói gì, Hác lão bản chờ một hồi, cũng không thấy hắn nói gì, tâm lý từ chờ mong cùng hưng phấn lập tức liền trở nên thất lạc, quả nhiên, không thể hi vọng tên ngốc khô lâu này có thể làm ra hành động gì được.
Hác lão bản đã không còn hứng thú chơi trò ngươi tiến ta lùi này nữa, ngay lúc nàng muốn một đáp án, Khôi Nam hé miệng, thanh âm khàn khàn ở bên tai nàng nói: "Ta đưa ra bất kỳ điều kiện gì cũng có thể sao?"
Hác lão bản sững sờ, vô thức nói: "Đúng thế, ngươi cứ nói, nếu có thể, chỉ cần ta có thể làm được."
"Vậy thì.. ta muốn ngươi.."
Khôi Nam còn chưa nói hết, mành vải đã bị xốc lên, một gương mặt tái nhợt, vẻ mặt dại đã xuất hiện. Khôi Nam quay đầu nhìn gương mặt đó, đó là thủ hạ của hắn, một bộ xương khô khác khoác da người. Hai gương mặt tái nhợt cứ như vậy đối diện một hồi, vị khô lâu tiểu đệ kia phản ứng rất trì độn, mãi một lúc sau mới lưu ý đến việc lão đại mình đang thân mật ôm một người phụ nữ. Khôi Nam thấy hắn như vậy, liền chờ đợi xem tên bộ hạ này đến lúc nào có thể phản ứng lại, hẳn sẽ biết lúc này không nên nói cái gì, tự giác rời đi.
Nhưng, vĩnh viễn đừng nên mong đợi vào một tên binh sĩ khô lâu có thể có phản ứng phi thường thức thời gì hết, hắn cứ như vậy nhìn tình cảnh này, giống như đang rất ngạc nhiên, gương mặt cá chết kia đến một chút biểu cảm cũng không thể biểu ra ngoài, trên thực tế trong lòng vị binh sĩ khô lâu này hết sức kích động, Khôi Chính Quân bọn họ cũng có thể cưới vợ a!
Rốt cục, không nhịn được là Hác lão bản, bị một gương mặt cá chết nhìn trừng trừng như thế, dù cho bầu không khí có hồng phấn thế nào cũng trở nên đần độn vô vị! Hác lão bản dùng lực đẩy Khôi Nam ra, hắn do dự một chút, cuối cùng cũng buông tay. Hác lão bản vội vã chỉnh lý tốt hình tượng bản thân, vuốt vuốt sợi tóc tán loạn, ánh mắt cũng không dám nhìn Khôi Nam, câu nói còn chưa nói hết kia của hắn khiến Hác lão bản tương đối chờ mong.
Khôi Nam có chút mất mát, cảm giác trong tay mình có chút vắng vẻ, cảm xúc mềm mại ấm áp vừa mới gần kề kia, làm cho tâm tình hắn còn thỏa mãn hơn là đánh thắng trận. Đây chính là điều vô cùng hiếm thấy, phải biết Khôi Nam chính là người có khát vọng thắng lợi lớn nhất trong chín tướng lãnh, hiện tại đột nhiên có một tồn tại có thể thay thế thắng lợi cho hắn cảm giác thỏa mãn. Khôi Nam không biết điều này là tốt hay xấu, nhưng, chí ít hiện tại, cảm giác không xấu.
Binh sĩ khô lâu kia vẫn còn duy trì động tác vén rèm lên, trong ánh mắt mờ mịt còn để lộ ra một ý tứ, các ngươi làm sao lại không ôm nhau nữa thế?
Ánh mắt Khôi Nam trở nên hơi sắc bén, cảm thấy chính cái tên đầu gỗ kia quấy rối tất cả mọi chuyện, Khôi Nam đứng dậy, đang muốn đánh đuổi tên thủ hạ ngu xuẩn này, không nghĩ tới tiểu binh khô lâu kia yên lặng mà tránh ra, sau một khắc, Hác lão bản cảm giác mình suýt chút nữa liền tan vỡ. Chỉ thấy, ở xung quanh vị tiểu binh khô lâu kia, lít nha lít nhít người, người nọ chồng lên người kia, không nhìn ra vẻ mặt mặt, đó là.. Khôi Chính Quân. Chồng lên nhau giống như một ngọn núi thi thể vậy! Mà khủng khiếp nhất là, bao nhiêu cặp mắt của họ đều đang mở lớn nhìn hai người nàng trừng trừng, mang theo hiếu kỳ, mang theo hồ đồ.
Hác lão bản cảm giác mình đã mất hết mặt mũi, nàng chưa từng trải qua cảm giác quẫn bách đến vậy, chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào dưới đất để chui xuống.
Lúc Hác lão bản khập khễnh xuất hiện trở lại trước mặt mọi người, hầu như toàn bộ nơi đóng quân đều biết rõ, mỗi người đều mang ánh mắt thấu triệt tất cả nhìn Hác lão bản.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.