Ngược lại là Khôi Nam không có bất kỳ ba động gì, trực tiếp ôm Hác lão bản đi đến vị trí của mình, đó là một cái lều vải được dựng đơn giản, nói thật, so với ngủ ở lều vải, Khôi Nam cảm thấy ngủ dưới lòng đất càng thoải mái hơn, nhưng vì để thích hợp tập quán sinh hoạt của người bình thường, Khôi Nam đang dần dần từ bỏ tập tính của Thần Vệ khô lâu. Chính Khôi Nam cũng không biết vì sao mình phải thay đổi những tập tính này, là muốn mình càng giống một người sống sao? Vậy, tại sao phải giống một người sống? Hắn rõ ràng cũng không phải là một người sống, vì sao phải miễn cưỡng chính mình như thế? Đúng vậy, là vì muốn càng thêm gần kề nàng đi, vì để khoảng cánh của mình và nàng càng thêm gần gũi. Đây là một loại hành vi vô thức, ngay cả chính hắn cũng không biết.
Mãi đến tận lúc nằm trên đệm cỏ mềm mại, Hác lão bản mới chậm rãi giảm bớt nhiệt độ trên người mình, nhìn về phía Khôi Nam do dự một hồi, nói: "Cám ơn ngươi."
Khôi Nam đang tìm rượu thuốc bôi chấn thương liền dừng lại, trong tay cầm bình thuốc, cúi đầu, trầm giọng nói: "Không cần nói cám ơn."
Chẳng biết vì sao, Khôi Nam không thích nàng nói như vậy, điều này sẽ làm hắn cảm thấy, khoảng cách giữa bọn họ càng thêm xa xôi, hắn không thích cảm giác này.
Hác lão bản còn chìm đắm trong suy nghĩ Khôi Nam chỉ coi nàng như đứa trẻ mà đối xử, căn bản không cảm nhận được, giờ khắc này Khôi Nam không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919389/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.