Chương trước
Chương sau
Khôi Nam cũng không bởi vì lời nói của Hác lão bản mà ngừng tay, ngược lại càng thêm vội vàng, chỉ là tất cả những thứ này Hác lão bản cũng không sẽ nhìn thấy, nàng đang rơi vào bi thương của bản thân.
Hàn Phỉ nhìn một chút, lắc đầu, cũng không thèm quan tâm bọn họ, nhắm mắt lại tựa vào bên cạnh Sở Du để nghỉ ngơi. Dù sao cũng chỉ là tốn chút thời giờ thôi.
Trong địa lao, Hác lão bản tay chân đều bị xích đang ngồi co ro một chỗ, vùi mặt vào trong đầu gối, cả người đều tỏa ra một cảm giác bi thương. Hác lão bản cũng không biết tại sao mình phải khổ sở như vậy, rõ ràng Khôi Nam cùng Hàn cô nương đã tới cứu nàng, rõ ràng nàng đã có thể thoát khỏi nơi quỷ quái này, nhưng, nỗi bi thương đè nặng trong lồng ngực làm sao cũng không thể hóa giải.
Ngay lúc Hác lão bản lộ ra một nụ cười khổ, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng động lớn, bụi đất ào ào xuống, sau một khắc, vòm đất phía trên bị sụp xuống, một thân ảnh quen thuộc đặc biệt quen thuộc hiện ra giữa bụi đất đầy trời. Hác lão bản ngơ ngác nhìn bóng người kia, chỉ cảm thấy viền mắt có chút nóng lên, một lúc sau gương mặt của Khôi Nam mới dần dần trở nên rõ ràng. Hắn đi tới, đứng trước mặt nàng, giống như một người anh hùng đột nhiên xuất hiện. Hác lão bản ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút đăm đăm nhìn Khôi Nam, mãi đến tận khi đối phương đưa tay về phía nàng.
"Ta mang ngươi rời đi." Khôi Nam nói như vậy.
Hác lão bản nhìn cái tay kia, to lớn, tái nhợt, khớp xương rõ ràng, nhưng lại đem đến cảm giác đặc biệt an toàn. Đôi mắt Hác lão bản phát nóng, mũi cũng chua xót, cuối cùng vẫn đưa tay ra đặt vào lòng bàn tay hắn, vào lúc bọn họ nắm lấy nhau, dường như có một trận điện lưu từ ngón tay lan truyền đến tận trái tim. Hác lão bản tự nhủ, xong rồi, nàng nhận thua.
Khôi Nam nhìn Hác lão bản, nhíu nhíu mày, nhất là xiềng xích trên tay chân nàng đặc biệt chói mắt, hắn dùng một cánh tay khác, nắm lấy sợi xích, trực tiếp dùng lực, xoảng một tiếng, xiềng xích đứt rời. Hác lão bản cảm thấy vô cùng khiếp sợ, xích này chính là dùng tinh thiết chế thành, nếu có thể làm gãy đơn giản như vậy, nàng cũng sẽ không bị vây khốn lâu đến thế đâu! Nhưng.. Hác lão bản không nhịn được lại nhìn Khôi Nam, nhìn đến nỗi đối phương có chút bất đắc dĩ, trực tiếp dùng lực, ôm chặt lấy Hác lão bản, nàng kinh ngạc thốt lên một tiếng, vô thức ôm lấy cổ hắn, khoảng cách giữa hai người lúc này gần đến cực điểm, Hác lão bản thậm chí cũng nhìn thấy làn da tái nhợt khác hẳn người thường của Khôi Nam. Mặc dù biết, người đàn ông này không phải là người, nhưng, nàng vẫn không nhịn được mà động tâm, thời khắc này, sắc mặt nàng cũng phát hồng.
Đợi đến khi Hàn Phỉ mở mắt ra, chính là nhìn thấy tình cảnh như vậy, hai thân ảnh đang ôm nhau kia, vừa nhìn, liền khiến người ta vô cùng động tâm. Hàn Phỉ duỗi người, biểu hiện lười biếng đứng lên, nghênh tiếp Khôi Nam cùng Hác lão bản. Hác lão bản bị nhìn như vậy có chút xấu hổ, giẫy giụa từ trên người Khôi Nam đi xuống, nhưng chân còn chưa chạm xuống đất, mắt cá chân liền truyền đến một cảm giác đau buốt đến tận xương, đau đến nỗi nàng vô thức khụy gối, cả người đều hướng về trước mà ngã xuống.
Khôi Nam tay mắt lanh lẹ một lần nữa ôm lấy nàng, ôm chặt nàng vào trong lồng ngực của mình, cau mày nói: "Trên chân có thương tích tại sao không nói?"
Trong giọng nói của Khôi Nam còn mang theo ngữ khí răn dạy trẻ con. Điều này khiến Hác lão bản vừa khổ sở vừa cao hứng, chí ít người đàn ông vẫn quan tâm đến nàng, so với việc hắn chẳng quan tâm còn tốt hơn nhiều, vì thế cũng không mở miệng nói chuyện.

Hàn Phỉ nghe Khôi Nam nói, không nhịn được gõ hắn một cái, nói: "Ngốc tử! Người ta bị thương, ngươi vẫn thờ ơ không động lòng như thế làm cái gì, mau mau ôm, mang về."
Vẻ nhạo báng trong lời nói của Hàn Phỉ không có chút nào che chắn, Hác lão bản nghe xong sắc mặt càng thêm đỏ nhuận, thậm chí còn vùi mặt vào trong lồng ngực Khôi Nam, giống như muốn trốn tránh để khỏi nhìn thấy ai vậy, Khôi Nam ngược lại không hiểu ra ý tứ chân chính của Hàn Phỉ, nói: "Rất nghiêm trọng sao, Bệ.. Chủ nhân? Người xem giúp nàng ấy một chút đi."
Khôi Nam chỉ lo Hác lão bản có vấn đề lớn gì, vội vã muốn Hàn Phỉ xem bệnh cho nàng, căn bản không biết Hàn Phỉ là muốn tìm cho Hác lão bản một lối thoát, ngốc tử quả nhiên là ngốc tử.
Hàn Phỉ cũng có chút bất đắc dĩ, vì tiền đồ sau này của Hác lão bản mà cảm thấy đồng tình, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nàng không có chuyện gì, nơi này không tiện, trước về nơi mọi người đóng quân đã, vừa vặn ta cũng đã lâu không gặp mọi người rồi."
Khôi Nam gật đầu, vội vã ôm Hác lão bản lên, đợi Hàn Phỉ xuất phát. Hàn Phỉ thuận theo tự nhiên leo lên lưng Sở Du, ba người một hổ cứ như vậy rời khỏi nơi này.
Chỗ mọi người đóng quân cách nơi này không quá xa, thậm chí là rất gần, không bao lâu, đã nhìn thấy một đống lửa trại, phía trên còn có đồ ăn nướng sắp chín. Hàn Phỉ thấy buồn cười, quả nhiên, nơi nào có Thủy Vân quân, nơi ấy sẽ không quá thê lương, nhánh quân đội này so với còn lại tám cánh quân còn lại mà nói chính là đặc biệt nhất, lực chiến đấu không phải là mạnh nhất, cũng không có bản lĩnh đặc biệt, không hiểu Y học như Ngu Tường quân, không giỏi kiếm tiền giống Hạ Hầu Quân, cũng không giống Khôi Chính quân bất tử bất diệt, nhưng lại là nhánh quân thoải mái nhất. Thủy Vân quân nhân tựa hồ từ ngàn năm trước, đã là dáng vẻ này, mỗi người đều bảo trì tâm tư thuần phác nhất, còn rất giỏi nấu ăn, quân đội nào cùng tổ đội với Thủy Vân đều sẽ trải qua vô cùng thông thuận, mọi người đều dễ nói chuyện, còn biết làm cơm, còn có thể dọn dẹp nơi đóng quân sạch sẽ chỉnh tề, còn có người cười đùa người của Thủy Vân quân đều là nước nương tử, cũng có thể lấy về nhà.
Đây cũng không ngoại lệ, thoáng liếc mắt cũng có thể thấy được nơi đóng quân đều đã được thu dọn sạch sẽ, ngay ngắn rõ ràng. Lúc này, Đậu Nành đang dọn dẹp, nhìn thấy Sở Du liền giật mình, đảo mắt vừa nhìn đã thấy Hàn Phỉ linh xảo từ trên lưng Sở Du nhảy xuống, ánh mắt hắn lập tức sáng lên, thanh âm vang dội hô: "Hàn cô nương!"
Lập tức, mọi người đang bận việc cũng đều dồn dập dừng lại, nhìn sang, lúc tất cả mọi người nhìn thấy Hàn Phỉ đều lộ ra vẻ vui cười, rất có cảm giác được gặp lại người thân. Hàn Phỉ cũng nở nụ cười, vừa đi tới, vừa chào hỏi mọi người.
Phía sau, Hác lão bản đang được Khôi Nam ôm vào trong ngực cũng cảm thấy trong lòng ấm áp, lúc nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc này, nàng cảm giác có chút hoài niệm, thì ra bất tri bất giác, nàng đã từng hoài niệm nhóm người này như thế, đây là nhũng người nàng có thể thổ lộ tâm tình, so với gia tộc đầy hỗn loạn kia của nàng còn tốt hơn rất nhiều. Hác lão bản thậm chí sản sinh ý nghĩ muốn vĩnh viễn ở lại chỗ này.
Hình ảnh Khôi Nam ôm Hác lão bản cũng dần xuất hiện ở trước mặt mọi người, lúc mỗi người nhìn thấy bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt đầy thâm ý, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu của họ trực tiếp liền làm cho sắc mặt Hác lão bản suýt chút nữa liền không nhịn được đỏ rực. Ông trời ơi, quá mất mặt rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.