Chương trước
Chương sau
Vì ngăn ngừa Hác lão bản vốn đã thất kinh phải bị dọa cho kinh hãi, Hàn Phỉ rốt cuộc nhịn lại không nói bên ngoài là một con hổ, nói: "Không có chuyện gì, nó phát hiện giọng nói của ngươi. Vì thế đem ta tới."
Hác lão bản mừng đến phát khóc, nói: "Vừa rồi trong lúc tuyệt vọng, ta liền thử gọi tên Hàn cô nương, không nghĩ tới thực sự hữu dụng, Hàn cô nương, ngươi mang ta ra ngoài đi thôi, ta sợ, ta sợ tên tiểu nhân kia sẽ gϊếŧ phụ mẫu của ta!"
Hàn Phỉ an ủi nói: "Hác lão bản, ngươi trước tiên bình tĩnh đã, đừng sợ, hiện tại ta lập tức nghĩ cách cứu ngươi ra."
Hàn Phỉ vốn là muốn dùng man lực phá vỡ tảng đá này ra, nhưng nàng nghĩ lại, liền nhớ đến năm đó Hác lão bản cùng Khôi Nam có chút quái dị, tâm tư của nàng bắt đầu sinh động. Hơn nữa xét về mặt nào đó, loại chuyện phải dùng man lực này thật sự không thích hợp với nàng a.
Hàn Phỉ tìm cho mình một cái cớ vô cùng hoàn mỹ, liền nói với Sở Du: "Đi, mang Khôi Nam lại đây cho ta, cứ nói là ý tứ của ta."
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Sở Du liền vô cùng vui sướng nhanh chóng chạy đi, nhảy mấy cái liền biến mất không còn tăm hơi. Hác lão bản tự nhiên là nghe thấy Hàn Phỉ nói, nàng trầm mặc rất lâu. Cái tên Khôi Nam này nàng làm sao có thể quân. Trên thực tế, danh tự này là ác mộng của Hác lão bản mấy năm qua, chỉ cần nhớ đến nó, vậy thì đêm đó nàng nhất định là không ngủ ngon. Một phần cảm tình tỉnh tỉnh mê mê này, còn chưa bắt đầu, liền trải qua quá nhiều gập gềnh, năm đó, Hàn Phỉ 'Chết rồi ', bộ hạ của nàng cũng bị Bách Lý Mân Tu hợp nhất đến cảnh nội của Vân Hỏa, ẩn giấu đi, vèo một cái, chính là năm năm.
Trong năm năm này, Hác lão bản đã từng dùng hết thủ đoạn muốn truy tìm tin tức của Hàn Phỉ cùng Khôi Nam, nhưng kết quả đều không ngoại lệ, đều không thu hoạch được gì, dần dần, một phần cảm tình này bởi vì không chiếm được, mà chậm rãi sâu sắc thêm. Cũng trong năm năm, tuổi của Hác lão bản cũng càng lúc càng lớn, dựa theo tuổi tác của nàng đã sớm nên gả, dù cho nàng bởi vì lo cho Thần Nông Giá mà không để chuyện này ở trong lòng, nhưng không có nghĩa là cha mẹ nàng không vội vã. Dựa vào thân thế, dung mạo cùng năng lực của Hác lão bản, muốn tìm một hôn phu tốt chẳng có gì khó. Chỉ là, lần này, ai nói cái gì nàng cũng không chịu thua, cứ như vậy, dần dần khiến cho tất cả mọi người gọi nàng là Thiết Nương Tử. Thiết Nương Tử, có nghĩa là nữ tử không lấy được chồng. Đây là một danh xưng tràn ngập sỉ nhục.
Mà trong tộc cũng bởi vì nàng không xuất giá mà từ từ có ý kiến, cha nàng là tộc trưởng, yêu thương nàng vô cùng, lại chỉ có mình nàng, cho nên vận mệnh của nàng đã bị chú định, nhất định phải tìm một người ở rể. Nhưng, Hác lão bản không chịu khuất phục, người trong tộc đối với nàng cũng càng ngày càng có ý kiến, một lần lúc nàng không chú ý đã bị ám hại, liền bị nhốt ở đây.
Hàn Phỉ có chút đau lòng vì Hác lão bản, lại nói, ở trên thế giới này, Hác lão bản xem như là một trong số rất ít bằng hữu không phải bởi vì thân phận của nàng, mà tới gần nàng. Hàn Phỉ nheo nheo mắt, nảy sinh một tia sát ý đối với kẻ nhốt Hác lão bản ở đây.
Lúc này, Sở Du từ một nơi không xa nhún một cái chạy lại đây, còn chạy đến trước mặt Hàn Phỉ thân mật cọ cọ, muốn được nàng khen ngợi. Hàn Phỉ cũng vô cùng nể tình, mạnh mẽ chà đạp nó mấy lần, vò đến nỗi cái đầu to của nó biến hình. Mà thân ảnh Khôi Nam không bao lâu cũng xuất hiện. Lưng Sở Du chỉ cho phép một mình Hàn Phỉ cưỡi, vì thế Khôi Nam đương nhiên chỉ có thể dựa vào hai chân mình mà đi tới.

Lúc Khôi Nam nhìn thấy Hàn Phỉ lập tức vô cùng cung kính tiến lên, quỳ một chân xuống, bàn tay phải nắm chặt đặt lên lồng ngực, nói: "Khấu kiến bệ hạ."
Hàn Phỉ xuỵt một tiếng, ra hiệu hắn không cần nói chuyện, sau đó chỉ chỉ xuống dưới đất, để Khôi Nam nhìn về phía khối đá to kia.
Khôi Nam nhất thời không hiểu ý tứ của Hàn Phỉ, nói: "Làm sao thế ạ?"
Lúc này, giọng nói của Hác lão bản chậm rãi truyền tới, còn mang theo vẻ run rẩy: "Khôi Nam?"
Lúc Khôi Nam nghe thấy thanh âm của Hác lão bản cũng sửng sốt, hắn mạnh mẽ cúi đầu, nhìn dưới mắt đất.
Hác lão bản không nghe được lời đáp lại, trong lòng liền có chút nóng nảy, nói: "Là ngươi sao? Khôi Nam? Có phải là ngươi không?"
Giọng nói của Hác lão bản mang theo kinh hỉ cùng cảm động, còn nương theo đó là tiếng xiềng xích va chạm loảng xoảng. Hàn Phỉ tính toán, sợ là Hác lão bản sợ dưới đó đã bị khóa lại.
Hàn Phỉ quay về phía Khôi Nam nói: "Tới đây. Đánh vỡ chỗ này, cứu Hác lão bản ra."
Hàn Phỉ vừa nói xong, Khôi Nam liền xoạt một tiếng đứng lên, đi tới chỗ phát ra thanh âm của Hác lão bản, ngồi xổm xuống, cẩn thận vuốt mặt đất, giống như đang tìm kiếm cái gì. Hàn Phỉ cười híp mắt nhìn vẻ mặt khẩn trương của Khôi Nam, trong lòng thầm than một tiếng, quả nhiên là tuổi trẻ a, nếu không quan tâm làm sao lại lo âu căng thẳng như vậy. Hai người kia đều thú vị ngoài ý muốn a.
Hàn Phỉ biết rõ năng lực của Khôi Nam ở chỗ nào, cơ bản chỉ cần hắn đến, thì đây không phải là vấn đề, vì thế cũng không quá lo lắng, tự mình tìm kiếm một chỗ tương đối bằng phẳng xung quanh, đặt mông ngồi xuống, mà Sở Du cũng vô cùng thức thời chạy đến ban cạnh Hàn Phỉ, thân thể cuộn thành một đoàn, thân thiết rúc vào bên người nàng, để nàng tựa vào người nó.

Hàn Phỉ hết sức thoải mái tựa ở trên thân Sở Du, híp híp mắt, nhìn Khôi Nam bên kia sau khi xác định phương hướng, nói với Hác lão bản: "Ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi vị trí hiện tại đi, trốn ra xa một chút."
Lại là một trận tiếng xiềng xích vang lên.
Hác lão bản giống như đã chạy sang chỗ khác, nói: "Khôi Nam, ngươi có thể không? Ngươi đừng bị thương."
Nói cho cùng, Hác lão bản vẫn không nhịn được mà ân cần với Khôi Nam.
Khôi Nam lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói: "Không sao, ta sẽ không chảy máu."
Hác lão bản trầm mặc, nàng đau lòng một hồi. Đúng vậy, nàng rốt cuộc biết bản thân khổ sở là vì cái gì, tảng đá lớn đè lên ngực nàng lại là cái gì. Tất cả đều là bởi vì Khôi Nam không phải là người. Hắn chỉ là một bộ xương khô. Hắn không có nhiệt độ, không có máu huyết, không có những thứ mà một người sống bình thường nên có, thậm chí còn không được gọi là người, hắn còn sống lâu hơn nàng cả trăm ngàn năm, ở trước mặt hắn, nàng chỉ như một đứa trẻ con đang tập tễnh học đi. Vì thế, lúc trước ở chung, hắn mới luôn dùng thái độ răn dạy đối với nàng, giống như là đang dạy dỗ một đứa bé vậy. Hác lão bản đột nhiên không muốn được cứu ra ngoài, chí ít, nàng không muốn giờ khắc này mình bị Khôi Nam nhìn thấy. Tên khô lâu ngàn năm này nhất định sẽ nhìn thấy mọi tâm tư của nàng, nàng không muốn như vậy chút nào.
Hác lão bản không nhịn được nói: "Khôi Nam, ngươi đi đi, đừng cứu ta."
Khôi Nam đang chuẩn bị động thủ liền sững sờ, đột nhiên nắm chặt nắm đấm: "Ngươi đây là có ý gì?"
Giọng nói rầu rĩ của Hác lão bản truyền đến: "Không có ý gì cả."
Thanh âm của Khôi Nam mang theo một tia nộ khí, nói: "Tính cách ngươi vẫn trẻ con như vậy, không khác năm năm trước chút nào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.