Vì ngăn ngừa Hác lão bản vốn đã thất kinh phải bị dọa cho kinh hãi, Hàn Phỉ rốt cuộc nhịn lại không nói bên ngoài là một con hổ, nói: "Không có chuyện gì, nó phát hiện giọng nói của ngươi. Vì thế đem ta tới."
Hác lão bản mừng đến phát khóc, nói: "Vừa rồi trong lúc tuyệt vọng, ta liền thử gọi tên Hàn cô nương, không nghĩ tới thực sự hữu dụng, Hàn cô nương, ngươi mang ta ra ngoài đi thôi, ta sợ, ta sợ tên tiểu nhân kia sẽ gϊếŧ phụ mẫu của ta!"
Hàn Phỉ an ủi nói: "Hác lão bản, ngươi trước tiên bình tĩnh đã, đừng sợ, hiện tại ta lập tức nghĩ cách cứu ngươi ra."
Hàn Phỉ vốn là muốn dùng man lực phá vỡ tảng đá này ra, nhưng nàng nghĩ lại, liền nhớ đến năm đó Hác lão bản cùng Khôi Nam có chút quái dị, tâm tư của nàng bắt đầu sinh động. Hơn nữa xét về mặt nào đó, loại chuyện phải dùng man lực này thật sự không thích hợp với nàng a.
Hàn Phỉ tìm cho mình một cái cớ vô cùng hoàn mỹ, liền nói với Sở Du: "Đi, mang Khôi Nam lại đây cho ta, cứ nói là ý tứ của ta."
Sau khi nhận được mệnh lệnh, Sở Du liền vô cùng vui sướng nhanh chóng chạy đi, nhảy mấy cái liền biến mất không còn tăm hơi. Hác lão bản tự nhiên là nghe thấy Hàn Phỉ nói, nàng trầm mặc rất lâu. Cái tên Khôi Nam này nàng làm sao có thể quân. Trên thực tế, danh tự này là ác mộng của Hác lão bản mấy năm qua, chỉ cần nhớ đến nó, vậy thì đêm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-ta-se-giam-beo-ma/919387/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.