Chương trước
Chương sau
Dứt lời, Hàn Thượng Thanh kín đáo lấy ra một cái túi vải, bên trong nhồi hoàng kim Nguyên Bảo, nhét vào trong tay lão công công, lão công công quen cửa quen nẻo ước chừng trọng lượng trong đó, nụ cười trên mặt càng thêm thân thiết, xem ra Hàn Thượng Thanh này cũng là một người hiểu chuyện a. Lão công công thích nhất loại người như vậy đấy.
Vì thế, lão công công lại nói với Hàn Phỉ: "Hoàng Hậu nương nương không cần lo lắng gì cả, chỉ cần an tâm gả cho Hoàng Thượng là tốt rồi, còn một vài người không liên quan, đều đã có Hoàng Thượng đẩy đi cho ngài."
Lão công công nói xong, Hàn Phỉ tựa hồ nghe hiểu ý tứ trong đó, lộ ra ánh mắt ý vị thâm trường. Lão công công thấy nàng đã hiểu, cũng không thẹn với lòng, một túi Nguyên Bảo này hắn yên tâm thoải mái mà thu lấy, sau đó rất nhanh liền xin cáo lui. Lưu lại Hàn Thượng Thanh cùng Hàn Phỉ hai mặt nhìn nhau.
Hàn Thượng Thanh rốt cục không nhẫn nại được, bùng nổ ra một tiếng sục sôi: "Phỉ Nhi, con so với cha nghĩ còn lợi hại hơn! Hoàng hậu, đây chính là hoàng hậu đấy! Hàn gia chúng ta đã bao giờ có một hoàng hậu chứ! Con đã làm cho phu thân được nở mày nở mặt a!"
Hàn Phỉ có chút thờ ơ không động lòng nhìn Hàn Thượng Thanh đầy mặt kích động. Hàn Phỉ biết rõ Hàn Thượng Thanh nhất định tưởng rằng nàng thực hiện theo mệnh lệnh của hắn, chỉ có thể nói, Hàn Thượng Thanh quá giỏi mơ tưởng, nhưng hiện tại Hàn Phỉ cũng lười giải thích, liền cứ để Hàn Thượng Thanh tiếp tục hiểu lầm đi.
Hàn Thượng Thanh không phát hiện ra vẻ không đúng của Hàn Phỉ, vẫn cứ chìm đắm trong sự vui sướng khi bản thân được làm Quốc trượng, nghĩ đến sau này địa vị của mình chính là dưới một người trên vạn người, hắn còn kích động thiếu điều nhìn trời thét dài mà thôi.
Nhị phu nhân giờ khắc này đang núp ở một bên nhìn Hàn Thượng Thanh cùng Hàn Phỉ, ánh mắt dời khỏi người bọn họ, rơi vào trên mấy cái rương đỏ thẫm. Nhìn một chút, nhị phu nhân liền lộ ra vẻ mặt ghen ghét. Những thứ này, năm đó, Yên Nhi của bà ta đều chưa từng được hưởng thụ qua! Yên Nhi nơm nớp lo sợ lăn lộn thời gian dài như vậy cũng chỉ là một phi tử thôi, nhưng hiện tại Hàn Phỉ lại có thể trở thành hoàng hậu! Chênh lệch giữa Hoàng hậu cùng phi tử chính là một trời một vực, nhất là hoàng hậu, hoàng hậu chính là chủ của toàn bộ Hậu Cung, là tồn tại mà bao nhiêu Quý Phi cũng không sánh nổi! Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Hàn Phỉ lại có thể lợi hại hơn cả Yên Nhi của bà ta?
Trong lòng Nhị phu nhân vô cùng khó chịu, nhất là cho tới bây giờ cũng không có tin tức gì của Yên Nhi, làm sao cũng không tìm được nàng, ở Hàn phủ bà ta đã không có đất dung thân, ngay cả con trai duy nhất cũng bị lão gia chán ghét, nhị phu nhân thật sự không biết mình sống còn có hi vọng gì. Nhị phu nhân càng ngày càng cảm giác cuộc sống của bà ta quá thê lương, mà Hàn Phỉ, lại quá phong quang đắc ý. Sắc mặt Nhị phu nhân lóe lên một tia ác độc, ánh mắt bà ta chậm rãi rơi vào Phương quan đặt trên rương gỗ đỏ.
Hàn Phỉ mang theo cái đầu đau nhức trở lại phòng mình, nàng cảm thấy phải suy nghĩ lại mọi chuyện cho thật kỹ, đặc biệt là về quan hệ của nàng và Tần Triệt hiện tại.
Ngay đêm đó, lúc Hàn Phỉ đang chuẩn bị ngủ, một thanh ảnh màu trắng linh xảo nhảy vào trong phòng, Hàn Phỉ lập tức liền mở mắt ra, lộ ra vẻ kinh hỉ: "Sở Du, sao ngươi ại tới đây?"
Thì ra, nhảy vào trong phòng Hàn Phỉ, chính là lão hổ màu trắng Sở Du. Đã rất lâu không nhìn thấy Hàn Phỉ, Sở Du vừa tiến đến liền nhào về phía Hàn Phỉ, dùng đầu lưỡi to lớn liều mạng liếm nàng, biểu đạt rằng nó rất nhớ nàng. Hàn Phỉ bị nó chọc cười ra tiếng, đưa tay mạnh mẽ vò vò cái đầu thật lớn của Sở Du, cảm giác mềm mại, lông xù, tương đối tốt.
"Được rồi, được rồi, Sở Du, ngươi tới tìm ta làm gì thế? Không phải là ta muốn ngươi trông chừng cho mọi người sao?"

Nghe thấy lời nói của Hàn Phỉ, Sở Du dừng lại cử động thân mật của mình, hé miệng cắn một cái vào tay áo Hàn Phỉ, lôi nàng đi ra ngoài, giống như là muốn nàng đi theo nó.
"Sở Du, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì sao?"
Hàn Phỉ rất hiếm khi nhanh chóng hiểu rõ ý tứ của Sở Du như vậy.
"Ngao ô."
Sở Du dùng sức cắn Hàn Phỉ, kéo nàng ra khỏi gian phòng, kêu lên vài tiếng.
Hàn Phỉ kinh ngạc: "Ngươi nói có người tìm ta?"
Sở Du rất nhân tính hóa gật đầu. Cũng quỳ chân trước xuống, giống như là muốn Hàn Phỉ leo lên.
Hàn Phỉ do dự một chút, quyết định leo lên lưng Sở Du, nói: "Vậy thì mang ta đi, Sở Du, mang ta đi đi."
Sở Du kêu một tiếng, chở theo Hàn Phỉ nhảy lên nóc nhà, biến mất trong màn đêm.
Mà mãi đến tận sau khi họ đi, nhị phu nhân mới chậm rãi đi ra, cả người run cầm cập, người bình thường mà nhìn thấy lão hổ lớn như vậy e là đều sẽ có phản ứng này, nhưng nhị phu nhân cố gắng nhịn xuống không dám hét lên, cứ như vậy nhìn Hàn Phỉ cùng này con hổ khổng lồ nhún một cái liền rời đi. Trong lòng bà ta càng ngày càng khẳng định, Hàn Phỉ này, có gì đó quái lạ! Nhưng, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất!
Nhị phu nhân móc ra một con dao nhọn trong lồng ngực, con dao rất sắc bén, còn phát ra ánh sáng lạnh, chiếu lên khuôn mặt nhị phu nhân càng thêm ác độc, bà ta há miệng thì thầm: "Hàn Phỉ, đồ vật cùng địa vị mà con gái của ta không chiếm được, ta cũng sẽ không để ngươi có được! Bởi vì ngươi không xứng! Tất cả những thứ này đều là của Yên Nhi, cũng nên là Yên Nhi!"
Dứt lời, nhị phu nhân hết sức nhanh chóng lẻn vào trong phòng Hàn Phỉ. Xem chừng là muốn nhằm đến những thứ nằm trong các rương gỗ đỏ.

Đầu kia, Hàn Phỉ được Sở Du cõng chạy đến một mảnh rừng núi hoang vu, vẫn còn không ngừng đi sâu vào trong, Hàn Phỉ cảm thấy có chút kỳ quái, người nào lại muốn gặp nàng ở chỗ này. Mãi đến tận khi Sở Du dừng lại, Hàn Phỉ liền nhảy xuống từ trên lưng nó, nhìn một mảnh đất trống, đừng nói là người, ngay cả chút đồ vật dư thừa cũng đều không có.
"Sở Du, ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?"
"Ngao Ô."
Lúc này từ dưới đất truyền đến thanh âm vui mừng: "Là Hàn cô nương sao? Bên ngoài là Hàn cô nương à?"
Hàn Phỉ sững sờ một hồi, cảm thấy âm thanh này hết sức quen thuộc, nàng theo thanh âm nhìn lại, phát hiện là từ dưới đất truyền đến, nàng đi tới, ngữ khí mang theo vẻ thần kỳ nói: "Đây là, bà chủ Hác?"
Giọng nói này đương nhiên Hàn Phỉ nhận ra, chính là của Hác lão bản. Nghe thấy Hàn Phỉ hỏi, phía dưới truyền đến giọng nói càng thêm kích động.
"Thật sự là Hàn cô nương! Hàn cô nương, cứu mạng a! Cứu lấy chúng ta!"
Sắc mặt Hàn Phỉ thay đổi, không nhịn được ngồi xổm xuống, sờ sờ bùn đất, mới phát hiện chỗ bùn đất này có điểm quái dị, quá mức cứng rắn, giống như hòn đá vậy.
Hàn Phỉ nhịn không được nói: "Hác lão bản, ngươi ở phía dưới sao?"
Giọng nói Hác lão bản tràn ngập oán hận, nói: "Hàn cô nương, trong nhà ta có tiểu nhân, bị vây ở chỗ này, nơi này là một cái phòng giam dưới đất, không có cửa ra, chỉ có một khối đá này là gần bên ngoài nhất."
Hàn Phỉ quay về phía Sở Du nói: "Sở Du, làm sao ngươi phát hiện chỗ này?"
Hác lão bản nghe thấy Hàn Phỉ hỏi, ngạc nhiên: "Hàn cô nương, ngươi, ngươi đang nói chuyện với ai đấy?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.