Chương trước
Chương sau
Còn có một vài người không thể chờ đợi được nữa chờ đợi chuyện tốt của Hác lão bản cùng Khôi Nam phát sinh, dù sao bọn họ cũng rất có hảo cảm với Hác lão bản.
Hàn Phỉ cứ như vậy tùy ý ngồi ở một đoạn cây khô ngã xuống, cầm chân thỏ đã được nướng kĩ trong tay, cười híp mắt nhìn Hác lão bản, nói: "Khôi Nam có bôi thuốc cho ngươi không?"
Hác lão bản cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng gật đầu một1 cái. Hàn Phỉ rất thích nhìn dáng vẻ cô nương gia xấu hổ hiếm có này của Hác lão bản.
"Muốn ăn một chút gì không?"
Hàn Phỉ vừa nói vừa đưa cho nàng một cái chân thỏ, cái chân thỏ này đã nướng rất ngon miệng, phía trên mỡ còn đang xèo xèo nhỏ giọt, hương thơm xông vào mũi, nhìn liền biết là ăn rất ngon. Hác lão bản vừa định đưa tay tiếp nhận, nhưng một cái tay khác đã đưa ra trước, trực tiếp lấy đi cái chân thỏ kia.
Hai người ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy Khôi Nam đầy mặt không đồng ý, nhất là lúc nhìn về phía Hàn Phỉ, càng thêm có một tia chống cự, nói: "Chủ nhân, nàng hiện tại không thích hợp ăn những thứ này."
Hàn Phỉ hấp háy mắt, nói: "Nàng chỉ là bị thương ở chân thôi, dùng rượu thuốc xoa bóp là tốt rồi, không có vấn đề gì lớn cả."
Khôi Nam vẫn không đồng ý, trực tiếp nhét cái chân thỏ nướng vào tay Đậu Nành đang ngồi bên cạnh há hốc mồm ra xem, sau đó đưa tay vào trong lồng ngực móc ra một bao giấy dầu, mở ra, bên trong lương khô, đưa cho Hác lão bản, nói: "Ăn cái này."
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung trên người Hác lão bản. Đây chính là chuyện lạ hiếm thấy a! Có ai từng thấy tên đầu lĩnh khô lâu này còn có lúc tỉ mỉ như thế chưa. Còn có thể chăm sóc người khác chu toàn như thế nữa. Hàn Phỉ cũng cảm thấy Khôi Nam nghiêm túc có chút đáng sợ. Nhưng, trong lòng Hác lão bản lại rất đắc ý, dù cho bị người nhìn chăm chú rất không thoải mái, nhưng trong lòng lại ngọt như được ăn kẹo vậy, nàng hiếm thấy nhẹ nhàng đón lấy, cắn từng ngụm nhỏ lương khô, ăn đến vô cùng lễ phép.
Khôi Nam thấy nàng ăn, liền một lần nữa ngồi xuống, đặt mông ngồi bên cạnh Hác lão bản, cũng thêm vào đám lửa trại một ít củi lửa. Bầu không khí, đột nhiên an tĩnh lại. Cuối cùng là Hàn Phỉ không nhịn được phát sinh một trận tiếng cười như chuông bạc, làm cho tất cả mọi người đều có vẻ không hiểu nhìn về phía nàng, giống như không biết tại sao Hàn Phỉ lại đột nhiên cười đến thoải mái như vậy.
Hàn Phỉ cười đã, cảm thấy có chút mất tự nhiên ho khan, đón tầm mắt mọi người, ngữ khí vô cùng bình tĩnh nói: "Đúng rồi, ta có chuyện muốn nói với mọi người, ta sắp kết hôn."

Nàng thông báo tin này bình thản giống như nói khí trời hôm nay rất tốt vậy. Mọi người sững sờ một hồi, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Hác lão bản kinh hãi đến biến sắc nói: "Kết hôn? Hàn cô nương, ngươi muốn kết hôn?"
Hàn Phỉ vẫn cứ cười híp mắt gật đầu, nói: "Rất có thể, ta sẽ giữ cho mọi người vị trí thật tốt, đến lúc đó trở lại, ăn một bữa là tốt rồi."
Tin tức này giống như một quả bom làm nổ tung cả đám người, tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
"Hàn cô nương, ngươi nói đùa sao, làm sao đột nhiên lại kết hôn?"
"Đúng đấy, lừa người! Hàn cô nương ngươi muốn kết hôn với ai?"
"Làm sao lại đột ngột như vậy! Chuyện xảy ra lúc nào, không đúng, ai xứng được với Hàn cô nương?"
Mọi người dồn dập phát biểu suy nghĩ của mình, từng người đều thần tình kích động, cũng hận không thể biết rõ chân tướng.
Hàn Phỉ giống như đã sớm dự liệu được tình huống như vậy, vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, đợi mọi người kinh ngạc đủ, yên tĩnh lại, nàng mới chậm rãi mở miệng: "Tuy sự tình rất đột ngột, nhưng ta cũng không có cách nào khống chế, nhưng chẳng qu cũng chỉ là kết hôn thôi, không có gì đáng ngại, đúng rồi, người cùng ta kết hôn chính là Tần Vương, đúng thế, chính là Tần Vương mà các ngươi biết, a, lúc này đã là Triệt đế."
Từng câu nói của Hàn Phỉ câu sau so với câu trước càng làm cho mọi người thêm khiếp sợ, nàng không hề cảm xúc thả từng quả bom một, giống như không làm mọi người kinh ngạc đến chết không thôi. Hàn Phỉ nhìn dáng vẻ của họ không khỏi cảm thấy thoải mái, cuối cùng cũng coi như không phải chỉ có mình nàng yên lặng mà chịu đựng cái tin này.
Hác lão bản sâu sắc cảm thấy, nàng đã bị nhốt quá lâu, tin tức gì cũng không biết, đến lúc nào, Tần Vương kia đã lên làm Hoàng Đế rồi. Còn muốn cưới Hàn cô nương làm vợ nữa. Còn nữa, nếu như cưới vợ.. Hác lão bản lập tức liền nghĩ đến điểm mấu chốt, yên lặng thất thanh nói: "Vậy, vậy, vậy ngươi sẽ trở thành.. Hoàng hậu?"

Hai chữ sau cùng cũng đã hoàn toàn biến điệu, đủ để nhìn ra Hác lão bản có bao nhiêu kinh ngạc. Cuối cùng, mọi người đều không hề hé răng. Mỗi một người đều cảm giác mình đang nằm mơ, bằng không làm sao sẽ xuất hiện giọng nói như thế. Hàn cô nương của bọn họ, bệ hạ của bọn họ, lãnh tụ của bọn họ, tín ngưỡng tinh thần của họ, lại muốn lập gia đình? Còn muốn gả cho đế vương trở thành hoàng hậu? Một nữ nhân ở hậu cung? Một phi tử của đế vương? Cái này, quả thực chính là nằm mơ đi!
Hàn Phỉ dùng thưởng thức ánh mắt của Hác lão bản một chút, nói: "Đúng, ta chính là muốn trở thành hoàng hậu, làm sao, có gì không ổn sao?"
Nơi nào cũng không thỏa đáng có được không! Ngươi toàn thân cao thấp nơi nào cho thấy thích hợp làm nữ nhân hậu cung hả! Nhất là lại làm nữ nhân của hoàng đế?
Hàn Phỉ vung vung tay, vô cùng bình tĩnh nói: "Hắn gấp gáp muốn cưới ta như vậy, ta cũng không thể không nể mặt, vì thế cứ như vậy cố hết sức đáp ứng."
Chuyện như vậy là có thể cố hết sức để làm được sao? Điên rồi!
Trong mọi người, chỉ có Hác lão bản là còn có thể chuyển động đầu óc suy nghĩ vấn đề, nàng hỏi: "Hàn cô nương, tuy ta không biết trong này xảy ra chuyện gì khiến ngươi đáp ứng, nhưng ngươi có biết hậu cung của đế vương.."
Hác lão bản quyết định đổi một từ ngữ so sánh uyển chuyển: "Khụ khụ, nói chung nhất định phải cùng dính mưa, ngươi, ngươi có thể tiếp thu sao?"
Nói tới chỗ này, mọi người cũng đều hiếu kỳ nhìn về phía Hàn Phỉ. Ngay cả Khôi Nam cũng lộ ra vẻ mặt hiếu kỳ. Phải biết, Khôi Nam chình là người biết rõ Tần Triệt chính là Hàn Linh Thần Vệ, năm đó bệ hạ thật sự kết làm phu thê cùang Hàn Linh Thần Vệ, nhưng cũng chỉ có cực ít người mới biết được, không hề Chiếu Cáo Thiên Hạ, ở ngàn năm trước bọn họ chính là một đôi, cái này không kỳ quái, nhưng hiện tại Hàn Linh Thần Vệ còn không phải là Hàn Linh Thần Vệ a! Bệ hạ làm sao sẽ đồng ý? Huống chi, Hàn Linh Thần vệ không khôi phục ký ức còn là một Đế Vương nhân gian, nắm giữ hậu cung ba ngàn giai lệ, làm sao cũng không thể có mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn chứ? Bệ hạ có thể tiếp thu chuyện này sao?
Nụ cười nơi khóe miệng Hàn Phỉ càng sâu thêm, nàng cười đến lộ ra cả răng, vẻ mặt rất ngây thơ, nhưng lời lại vô cùng tàn nhẫn, nói: "Hắn dám cưới ta, ta liền dám phế hậu cung của hắn."
Thời khắc này, thân thể mọi người cũng không không chế được mà run lên, một cảm giác lạnh lẽo từ dưới bàn chân xông lên, làm người ta không rét mà run. Hàn Phỉ không chút nào lưu ý đến lời mình nói đáng sợ cỡ nào, chỉ giống như đang nói chuyện bình thường mà thôi. Có điều, đó chính là suy nghĩ thất sự của nàng.
Tần Triệt không phải là muốn lấy nàng sao? Được, nàng gả, trước sau gì cũng là cùng hắn kết hôn thôi. Nhưng, đây cũng chính là cái giá thật lớn hắn phải trả, không phải sao? Thú vị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.